Tomoyo Fan club
Jagged amber 212592
Jagged amber Bana2006
HAVE A NICE DAY!
Tomoyo Fan club
Jagged amber 212592
Jagged amber Bana2006
HAVE A NICE DAY!

Tomoyo Fan club


 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest Topics
Topic
History
Written by
[Fanfic][Crossover] Valentine's Day
[2015] Nhà spam đầu tiên : Năm mới vui vẻ, trẻ khỏe, hạnh phúc, thành công, ..... blah..... blah ☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*
Đào mộ 4rum =))))
[Midori Yoi] Khu vườn mùa thu
»Tất cả thành viên
[CLAMP][NokTom]The Snow White
[Diary] Góc tự kỉ by SR
»Tất cả thành viên
Mayu (Vocaloid)
Gumi Megpoid (Updating)
»Tất cả thành viên
Tạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
[game]Nối từ Tiếng Anh (ver2)
[Drabble] Hí Mộng
[Drabble] Gã tình nhân của Dracula
Mem cũ mem mới vô đọc giùm hết ạ~ (・Д・)ノ
Em xin phép tổ chức địa bàn tự kỷ
[Fic nối] Cuộc chiến luân hồi
[Game] Nối tên thần tượng
[Thảo Luận + Đăng Kí] Cuộc chiến luân hồi
Thu Dec 09, 2021 9:23 pm
Wed Dec 08, 2021 7:54 pm
Thu Jun 21, 2018 10:32 pm
Fri Feb 23, 2018 1:07 am
Tue Feb 13, 2018 10:33 pm
Tue Jul 05, 2016 4:54 pm
Wed Jun 29, 2016 10:52 pm
Mon Apr 25, 2016 5:45 pm
Mon Apr 25, 2016 5:28 pm
Sat Apr 23, 2016 11:51 am
Sat Apr 23, 2016 11:18 am
Mon Mar 28, 2016 8:18 pm
Thu Feb 11, 2016 1:11 pm
Sat Feb 06, 2016 2:32 pm
Sat Feb 06, 2016 2:21 pm
Sat Feb 06, 2016 2:12 pm
Sat Feb 06, 2016 2:06 pm
Mon Nov 30, 2015 5:41 pm
Mon Nov 30, 2015 5:37 pm
Sun Aug 23, 2015 10:25 am




















Ốc Xào Me nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Feb 13, 2018 10:33 pm ...
:Thôi, rum vắng quá nói gì giờ. Nhớ ghê.
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Apr 25, 2016 5:45 pm ...
:Bởi vì chẳng có ai nên Reed xin phép được quẩy tung cả 4rum lên... alone tatoi
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Apr 23, 2016 11:18 am ...
:Tui chỉ muốn nói là forum bị bỏ hoang lâu quá rồi ... Tui tham gia từ năm học lớp 6 giờ lên lớp 11 rồi, bao nhiêu là kỷ niệm, thấy forum thế này kể cũng buồn. Nếu có dịp mấy thành viên kì cựu lập chat room trên facebook đi, bọn mình  kết bạn trên facebook hết, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mà~
Ốc Xào Me nhắn vớiTạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
gửi vào lúc Sun Nov 16, 2014 12:38 pm ...
:Hôm nay- ngày 16/11/2014
Đã 3 năm từ khi tôi gia nhập vào Tomoyo Fan Club. Lúc đó tôi chỉ mới là đứa nhóc lớp 4, bé xíu và chưa hiểu gì nhiều. Mọi người biết đến tôi với tên gọi Yumi. Cuộc sống ảo của tôi bắt đầu. Mọi người luôn quan tâm và giải thích những cái sai của tôi. Nhưng có lẽ tôi quá cố chấp...
trieucao nhắn vớiCô gái và chiếc khăn cầu vồng.
gửi vào lúc Mon Nov 24, 2014 4:54 pm ...
:Thật ra, tôi cũng không biết tên của em là gì, và em thật sự bao nhiêu tuổi. Nhưng tôi cứ mặc định gọi em là Len và nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cái tên Len nảy ra một cách tình cờ. Hôm ấy, em quàng một chiếc khăn len to sụ với màu của cầu vồng, bước đi thảnh thơi… Em chờ đợi chuyến xe của mình một cách …
trieucao nhắn với1h đồng hồ của người cha
gửi vào lúc Thu Nov 13, 2014 5:13 pm ...
:1h đồng hồ của người cha
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:
Jagged amber 687

– Bố ơi, con hỏi bố một câu …
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Aug 02, 2014 1:09 pm ...
:CÁC TÌNH YÊU!!!!!!!! DAISUKI <3 <3 <3 Ta chưa báo tin là ta đã đỗ cấp 3 rồi nhỉ 88888 ta đỗ cấp 3 rồi đó XD
Watanabe Yuki nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Jul 04, 2014 3:25 pm ...
:Tình hình là ai ở tphcm vậy?! có ai đi Manga Fes ko?! > < laloi
Edo-kun nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Dec 27, 2013 9:25 pm ...
:Còn ai nhớ CEF?
Himawari Chan nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Dec 24, 2013 7:22 pm ...
:Noel đến rồi, hú hú ^o^ Chúc mn Giáng Sinh vui vẻ, hạnh phúc, đầm ấm bên gia đình và nhận dc nhìu quà nha =)) p/s: Năm nay ở nhà vẫn hơn ra Sài Gòn hít thở bụi trong lành :3
Suzume nhắn vớiMột người nào đó quan tâm~
gửi vào lúc Mon Dec 09, 2013 4:51 pm ...
:Trc ngày thi một tuần gần như ngày nào cũng học từ 9-11h tối ở nhà cô :'( Hớ hớ ns vậy thôi chứ vui vật vã :) cơ mà học kiểu này đi thi k đc giải j thì chết đi cho xong :'(
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Dec 23, 2013 2:04 pm ...
:Hầu hết m.n đã quên mất sn em................................ ns vậy thôi, chứ nó qua lâu rồi, 3/12 cơ :'(
Midori Yoi nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Dec 14, 2013 9:00 pm ...
:Rm đang vắng và mình đang onl với một cơ số khách viếng thăm rồi  hihung  hihung 
Mong sao mau Tết để mọi người onl  hihung 
Ề - Đố nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Dec 11, 2013 5:03 pm ...
:Lâu rồi chưa vào^^
Suzume nhắn với»Ai cũng được~
gửi vào lúc Fri Nov 08, 2013 1:05 pm ...
:Sắp thi hsg cmnr~ Thật đau khổ~ học còn chưa ra đâu vào đâu mà đã sắp thi rồi >"< ! Tiếng Anh mất gốc cmnr, thế mà phải bỏ để học đội tuyển >"< Shit >"
Mukuhiba-6918 nhắn với»Mém bờ TFC iu vấu =))
gửi vào lúc Wed Sep 04, 2013 11:47 am ...
:TT^TT hú hú, năm nay lên lớp 8 rồi, học tối mắt tối mũi TT^TT ko thể onl TFC hàng ngày đc, có khi cả tuần mới đc 1 lần TT^TT So ri các tềnh iu TT^TT Kim sẽ cố gắng học Hóa cho tốt để thi vào chuyên. Nếu như ko vào đc chuyên thì TT^TT Mọi người ở lại zui zẻ nhé. Bùn quá TT^TT Có chuyện muốn nói thì PM nick FB của Kim là Sẻ Xào Dứa nhá TT^TT
Bạch Phách Tử nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Sep 01, 2013 11:24 pm ...
:hey hey, có ai biết fic nào mới và hay k?? chỉ mình với nhé ^^
Pupu-chan nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 29, 2013 7:23 pm ...
:Năm nay là năm cuối cấp 2 rồi + với việc bài vở và học hành càng bận thêm nên có thể Na sẽ off dài hạn như các mem khác ah~ TT^TT, chúc mọi người onl vui vẻ, đặc biệt là những bạn đang học lớp 9 như Na sẽ thi tốt nhé! ^^ Iu mọi người nhiều lắm!!! domat domat 
Jun San nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 27, 2013 11:13 am ...
:Jun sắp phải off một thời gian *do có lắm việc bên cấp 3 quá nên chắc chả mấy khi onl được thôi* nên tạm biệt mn nhé, chúc mọi người luôn vui vẻ. Và hẹn gặp lại một ngày không xa nhé
I love You all !!!!!
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Aug 25, 2013 2:59 am ...
:Mọi người tham gia teitan-academyworld.forumvi.com của em nha! Tks mn nhiều :)
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 23, 2013 3:27 am ...
:Xin chào :)) Không ai có thể làm cú đêm như tớ à=)) Mình thật hạnh phúc quá đi XD Thôi 3h30' rồi tớ đi ngủ đêy,mai còn đi học Mr.9 nữa =)) Bye all=)) Good Morning =))
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 22, 2013 12:46 am ...
:Ta là con cú*YOLO* lai Cua=)) và ta biết =)) chả còn ai post bài cả :((
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 20, 2013 6:19 pm ...
:Thật lưu luyến nơi này quá :'> mãi chẳng muỗn rời đi :'> nhưng thời khắc chia tay của chúng ta đã đến rồi. Tạm biệt nhé m.n :'> Reed sẽ off từ h đến tháng 8 vì vc học(đáng ra phải off từ hôm nọ nhưng lại nhớ ra chưa để lại lời nhắn trên TFC nên lại lên viết cái này :v )
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 16, 2013 2:13 am ...
:Rin thức tới bây h và phát hiện ra,mình là con cú đêm thú thực tại TFC=]]] Gần 2h30' rồi mà chưa đi ngủ XD thật phục mình quá XD
mifeullesakuraba113 nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 02, 2013 10:59 pm ...
:Khi nào Miss Beauty mới có poll vậy ợ?
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 10:10 pm ...
:Mọi người vô : https://tomoyoccs.forumvi.com/t2608-topic?highlight=Shop ủng hộ Shop của Rin và Kim nha~~^^~ Tks mn
Yoki-Maru nhắn với»Akira Satoshi
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 6:39 pm ...
:Rin ơi khi nào onl thì vào nhận rank nhé :))
p.s: mọi người trong rum vui vẻ nha. :D
Kim Bora nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Jul 31, 2013 5:20 pm ...
:Mn ơi, khi nào có Poll của Miss nhớ bầu cho Fie nha ! Xem ảnh DK của Fie nha !
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 7:49 pm ...
:Mn ơi~ Tham gia Event Poll Favorite Characters đi nào~~~~ Vắng quá đi==" Nhanh tay tham gia đi nào~~~ OvO
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 4:42 pm ...
:Chào buổi chiều nha mn~~ OvO có ai hông zô nhà spam 888 điiii~~~~~ OvO

Share | 
 

 Jagged amber

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
0ny
Fan thân thiện
Fan thân thiện
0ny


Nơi sinh sống : Dark Land
Nữ
Medal : Jagged amber 014fec10
Jagged amber Th_dsaaa
Pet : Jagged amber Cat
Birthday : 23/10/1995
Hành trang : Jagged amber Pcp_do13
Jagged amber 827bc910
Jagged amber 1297658233
Jagged amber 22006110
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của 0ny

Jagged amber _
Bài gửiTiêu đề: Jagged amber   Jagged amber EmptyThu Jul 21, 2011 9:46 pm

Fic title: Jagged Amber
- Author: StarJade
- Disclaime: CCS
- Translator: Syao-sama
- Nguồn: Fanfiction
- Genres: Romance/Drama
- Pairing: SyaoranxSak
- Rating: M
-Warning: Bad Language (là có những từ không được hay ho cho lắm)
- Summary: Syaoran Li lớn lên với một quá khứ đau khổ, cha mất, cậu bị mất đi thị giác. Kể từ ngày cha mất, cậu trở nên lạnh lùng và nhẫn tâm với mọi người. Rồi Sakura Kinomoto xuất hiện, được bà Yelan, mẹ của Syaoran mướn làm gia sư cho cậu. Nhưng thực ra mẹ cậu có ý muốn Sakura chỉ cho cậu cách sống, cách xử sự cho mọi người, và cả cách yêu thương người khác. Fic này kể về tình yêu từ cái nhìn... lần thứ hai.
---------------------------------

Chapter 1: Sight
Trắng, tất cả, trắng thanh khiết. Không khí thật ngột ngạt; tiếng khóc la đớn đau, hạnh phúc, sự đau buồn tràn ngập cả hành lang. Tiếng la thét như thắt lại niềm vui vẫn còn vấn vương hy vọng vào tấm màn chắn quanh mỗi chiếc giường.

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên ở ngưỡng cửa bệnh viện và mọi người đều ngoái đầu lên nhìn. Chiếc xe kéo được đẩy đi nhanh hết mức có thể, một tấm khăn được bao bọc quanh một cái xác vô hồn, máu me ướt đẫm tấm khăn, lan ra thật nhanh.

Một chiếc xe kéo khác được đẩy xuống ngay sau chiếc đầu, một hình hài nhỏ hơn nằm trên chiếc xe đó.

Ba người bác sĩ đều chạy theo sau hai chiếc xe, người thì tiêm, người thứ hai thì kiểm tra huyết áp và người còn lại thì hướng dẫn họ đi qua đám đông.

Một bác sĩ khác chạy lên. “Chuyện gì vậy?”

Một trong ba người tháo mặt nạ ra và nói, “Ông ấy đang hấp hối. Chúng tôi phải đưa ông ta đến phòng cấp cứu ngay, nhanh lên!”

Người bác sĩ gật đầu và la lên, “Đưa ông ấy đến PHÒNG CẤP CỨU mau! Chúng tôi cấn ba bác sĩ, đến phòng 114, và hai y tá nữa. Một người nữa, hãy đi liên lạc với gia đình của bệnh nhân, và đi kiểm tra hồ sơ bệnh án của ông ấy. NGAY BÂY GIỜ!”

Mọi người làm theo lời của người bác sĩ, hai hình bóng phóng đi thật nhanh hết mức mà đôi chân của họ có thể. Một trong hai người họ là một người đàn ông với vẻ mặt khắc khổ mặc một bộ comple. Người kia là một người phụ nữa có dáng vẻ thanh lịch, với một bộ đầm thêu và trang sức lủng lẳng trên tay, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Cả hai chạy trong hành lang, tìm kiếm cái gì đó, một ai đó. Cuối cùng, bà Yelan tìm thấy một bác sĩ ở hành lang phòng cấp cứu.

“Chồng tôi đâu rồi? Con trai tôi đâu rồi?” Bà há hốc nhìn vị bác sĩ, dừng bước trước mặt ông.

“Con trai của bà đang ở trong tình trạng nguy kịch và đang được chữa trị. Nhưng còn chồng của bà…”

Người bác sĩ cúi gầm mặt xuống, “Ông ấy… ông ấy đã không qua khỏi.”

Bà Yelan đứng loạng choạng, mắt bà mở to và bị sốc. Wei ngã mình xuống một chiếc ghế, mắt ông đẫm lệ.

“Chồng tôi… qua đời rồi?” Yelan lầm bầm, tim bà đập thật nhanh, trước khi rủ héo xuống, như một đóa hoa hồng. Một khoảng trống vùi lấp trái tim bà và bà muốn thét lên để ruồng bỏ nỗi sững sờ, nỗi đau mà bà đang phải gánh.

Ông Wei bưng lấy mà khóc, hai bờ vai run bần bật. Bà Yelan không thể nào tin vào mắt của mình. Chồng bà… qua đời rồi. Con trai bà… đang trong tình trạng nguy kịch.

Một giọt lệ khẽ lăn trên má. Ôi, người ơi. Sao người nỡ rời xa tôi thế này?
-------------------------------------

“Bà là Yelan Li?” Một cô y tá hỏi.

Yelan bật dậy. “Vâng?”

Người y tá nhìn bà một cách cẩn thận, trong mắt cô bùng lên sự ái ngại. “Mời bà đi theo tôi.”

Đây đã là ngày thứ tư ở bệnh viện. Những đứa con gái của bà đã đến bệnh viện và Yelan biết chúng đang phải chịu một nỗi đau rất lớn. Em trai của chúng đang bị đau còn người cha thì đã qua đời… nhưng bà không cầu xin có sự cảm thông. Những điều đang ở trong tâm trí bà chính là suy nghĩ về người chồng của mình…

Ngày qua ngày bà đều ở trong bệnh viện, bỏ bê công việc mặc dù những tiền nhân đều tỏ ra chống đối về việc đó. Bà quyết định sẽ ở đây cho đến khi nào con trai bà hoàn toàn bình phục.

Cô y tá dẫn bà đi qua đám đông, đến một căn phòng có số 114. Cô mở cửa ra và xê dịch tấm màn quanh chiếc giường.

Nằm đó, được bao bọc trong một cái kén những chăn và chăn là con trai bà, đứa con bé bỏng quý giá của bà… người kế thừa của bộ tộc Li.

“Mẹ ơi?" Cậu bé hỏi. Mắt cậu bé nhắm lại và mái tóc màu nâu hạt dẻ phất phơ trên trán. Bàn tay bé nhỏ của cậu giơ lên trước tìm mẹ và với những giọt nước mắt, bà Yelan nắm lấy tay đứa bé và tay còn lại thì sờ nắn gương mặt của cậu.

“Xiao-lang?” Bà thì thầm, giọng run run.

“Mẹ…” Syaoran thở phào, một chút yên tâm hoà lẫn với tiếng nói.

Yelan nở một nụ cười đầu tiên kể từ ngày ấy. “Con trai tôi… Xiao-lang… Con vẫn sống, mẹ mừng quá…”

Cậu bé mở mắt ra. Đôi mắt màu hổ phách sững sờ không phải là thứ làm Yelan lo sợ. Thật ra chính là do đôi mắt của cậu… đôi mắt đó không định vị, đang tìm kiếm như thể… như thể…

“Mẹ ơi… mẹ đâu rồi?”

Yelan đông cứng. Trái tim bà như ngừng đập và máu bà lạnh lên.

“G-g-gì?” Giọng bà nghẹn lại, nắm lấy bàn tay của cậu thật chặt. “Syaoran, con nói cái gì vậy?”

Syaoran cười, một nụ cười dịu dàng, và trẻ con. “Mẹ đừng lo. Con sẽ tỉnh lại sớm thôi. Con chỉ muốn biết tại sao mắt con mở mà con vẫn không nhìn thấy được gì.”
----------------------------
Hôm đó là ngày 17 tháng 5 định mệnh, ngày mà Syaoran và ba cậu đang đi trên con đường tấp nập của Hồng Kông.

Ba của Syaoran đang đưa cậu đến một bãi biển. Syaoran chưa bao giờ được nhìn thấy bãi biển mà mấy người chị cứ luôn miệng nói về. Cậu đã nài nỉ ba cậu ngày này qua ngày khác, để ông có thể nghỉ rèn luyện một ngày và đưa cậu ra biển chơi. Ba cậu cười và đồng ý.

Khi mà họ đang đi qua một khúc cua, một chiếc xe đen khác cũng đang quẹo, do một người lái xe say xỉn, một con người liều lĩnh và đã đâm thẳng vào xe của hai cha con cậu.
Ông Li đã không gặp may, ông đã qua đời sau vụ va chạm đó.

Syaoran vẫn sống, nhưng cũng chẳng còn được nhìn thấy ánh sáng nữa. Những mảnh ỡ của kính xe ghim vào đôi mắt của cậu và sau cuộc phẫu thuật, bác sĩ đã lấy nó ra, mang theo cả thị giác của cậu.

Cậu bị mù.

Các bác sĩ không biết được nếu thị giác của cậu có hồi phục không nhưng hô chắc rằng cậu sẽ sống đui mù như thế đến cuối đời. Cậu chỉ mới lên mười, và được định mệnh đặt ra cho mình cuộc sống mất đi thị giác.

Syaoran sống rất kiên quyết. Yelan biết rằng cậu tự đổ lỗi cho mình đã gây ra cái chết của ba, và làm việc rất cực nhọc để vượt qua sự bất lực. Cậu tự học ở nhà và được gia sư dạy cách đọc chữ nổi, còn chỉ cho cậu cách rèn luyện những giác quan khác trở nên sắc bén hơn.

Cậu bị chia cắt với cuộc sống bên ngoài và cậu không làm gì cả ngoài việc rèn luyện. Gia sư của cậu là một người rất nghiêm khắc và dần dần, cậu có thể cảm thấy, nghe thấy và đánh hơi được khi có kẻ thù, cậu làm những gì, cách cậu tấn công họ. Cậu có thể đánh rất hăng và mạnh và không lâu sau, có thể đánh bại tất cả những võ sĩ cùng lứa và thậm chí lớn tuổi hơn mình.

Nhưng mẹ cậu lại rất lo lắng. Gương mặt cậu vô cùng lạnh lùng và oai vệ, đường nét đã hiện ra trên mặt và sức nặng mà vai cậu đang gồng gánh mà không ai ở lứa 16 sở hữu. Bà biết rằng cậu cần có bạn bè nhưng bà không biết một người lại chịu được cái nhìn căm hờn hay lời lẽ lạnh lùng, ngang tàng của cậu.

Và rồi sẽ có một cô gái vượt qua được vẻ lạnh lùng bên ngoài đó. Một cô gái dám làm một việc mà không người nào có thể làm được… vượt qua sự cố chấp và lạnh lùng bên ngoài để tiếp cận với con người thật của cậu.

Tên của cô gái đó ư?

Sakura Kinomoto.

------------------------------
@Sakura_and_Syaoran: Ngàn lần xin lỗi bạn, mình vẫn chưa thể dịch được fic đó. Dạo này bận quá, chỉ mới dịch được có mỗi fic trên đây thui, nhưng nếu bạn gửi được cho mình fic "Melody in my heart" thì mình sẽ có thể dịch tiếp. Tại cái trang đó không cho copy chữ, tui có dịch được mí cái khác, chứ mí bài hát mà ngồi đánh qua Word thì hơi bị gay à. Nếu bạn copy qua Word được thì send qua email cho mình nhá. Xin lỗi lần nữa.


Về Đầu Trang Go down
0ny
Fan thân thiện
Fan thân thiện
0ny


Nơi sinh sống : Dark Land
Nữ
Medal : Jagged amber 014fec10
Jagged amber Th_dsaaa
Pet : Jagged amber Cat
Birthday : 23/10/1995
Hành trang : Jagged amber Pcp_do13
Jagged amber 827bc910
Jagged amber 1297658233
Jagged amber 22006110
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của 0ny

Jagged amber _
Bài gửiTiêu đề: Re: Jagged amber   Jagged amber EmptyThu Jul 21, 2011 9:49 pm

Chapter 2: Tutor

Nắng sớm dìu dịu rọi sáng khu vườn. Một lưỡi kiếm vụt đi trong không khí, chẻ sự im lặng làm đôi. Một con người quay cuồng trên sân, ném thanh kiếm quanh mình rồi lại chụp lấy trên không trung, trước khi thu mình lấy đà trên mặt đất để làm một chiêu cước cao.

Mình mẩy cậu ướt đẫm mồ hôi và mái tóc đung đưa trước đôi mắt. Nếu chỉ liếc nhìn nhanh qua, bạn có thể nghĩ rằng cậu là một anh chàng đẹp trai, cường tráng với một vẻ mặt đứng đắn. Cái nhìn thứ hai sẽ cuốn hút bạn nhìn vào đôi mắt của cậu. Bạn không chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong đôi mắt ấy, mà còn nhận ra được đôi mắt đó không hề tập trung vào bất cứ thứ gì.

Syaoran Li bị mù.

Với một tiếng thét cuối cùng, Syaoran bỏ thanh kiếm xuống rồi quơ lấy chiếc khăn để trên hiên nhà. Sau khi lau mặt, cậu đi vào nhà thật cẩn thận, thả mình xuống chiếc ghế êm ái và thở dài.

“Syaoran!”

Chúa ơi, ông không để tôi yên được một phút thôi sao? Syaoran nghĩ thầm. Cậu xoay người lại, ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc. Tiếng bước chân nặng nề vọng đi vọng lại trong tâm trí cậu khi cô em họ đi về phía mình. Cậu đã có thể cảm thấy vẻ mặt giận dữ của cô và sẵn sàng để đón nhận cái thét nho nhỏ của cô.

“Anh có tin không? HÃY NÓI VỚI EM LÀ ANH KHÔNG ĐỒNG Ý NHÉ!” Meilign la lên ngay khi đã đến trước mặt Syaoran. Syaoran cau mày.

“Cô nói cái quái gì vậy?” Syaoran càu nhàu.

Meiling rít lên, tay quơ loạn xạ và suýt nữa là đánh vào mặt Syaoran. “Mấy người tiền nhân đó! Kế hoạch của họ! Em không thể tin họ lại đi làm việc ấy! Anh phải đi đến chỗ họ và cho họ thấy bản lĩnh của anh mau!”

Cô cứ liên tục huênh hoang, Syaoran lấy tay vò đầu chán nản. Nếu đây là một trong những đứa con gái hay cười khúc khích ở trong trường, cậu đã bỏ đi từ lâu rồi, sau khi “gửi gắm” cho bọn họ vài câu sỉ nhục. Nhưng cô lại là em họ của cậu… cô em họ dai như đỉa, chỉ là em họ, không hơn không kém.

“Cô im mồm đi được không?” Syaoran gầm lên, cuối cùng, tiếng la hét mà cô tạo ra cứ động trong đầu cậu.

Meiling ngừng thét lên ngay lập tức, khi nhìn thấy cái nhìn điên tiết của Syaoran. Cậu đang rất nghiêm túc và khi nào cậu bảo một ai đó làm việc gì bằng ánh mắt đó, người đó nên nghe lời cậu thì hơn.

Syaoran hít một hơi thật sâu rồi xoay qua Meiling. “Họ nói cái gì?”

Meiling làm mặt giận, định há miệng ra nói thì Syaoran ngắt lời, “Không cần phải la hét!”

Cô đỏ mặt và nói một cách bình tĩnh, “Họ muốn thuê một gia sư cùng tuổi cho anh.”

Lông mày của Syaoran nhướn lên vì sốc. “CÁI GÌ??”

Meiling gật đầu, mái tóc đung đưa một cách nhiệt tình. “Uh huh! Và họ đã định ra một người rồi! Người đó từ một chương trình đối tác nào đó ở Nhật Bản và sẽ đến đây ở chung với chúng mình! Ở trong căn nhà này!”

Mắt Syaoran ánh lên sự giận dữ. “Cô có chắc không?”

Meiling gật đầu thật nhệt tình. “Chắc mà! Chuyện này thật ghê tởm, em nói với anh là…”

Syaoran nheo mắt lại một cách nguy hiểm. “Vậy là xong!”

Cậu đi huỳnh huỵch vào nhà, đẩy Meiling qua một bên và băng qua dãy hành lang, đến căn phòng quen thuộc mà mẹ cậu thường ngồi trầm tư, suy nghĩ hằng ngày.

Cậu lao vào căn phòng đầy mùi hương trầm và gầm lên, “MẸ ĐANG SUY TÍNH CHUYỆN GÌ THẾ?”

Cậu nghe thấy tiếng vải sột soạt khi mẹ mình ngưng quỳ lạy để đứng dậy. “Đừng có thốt lên những lời tục tĩu đó nữa, con trai à.”

“NÓI CHO CON BIẾT ĐI! TẠI SAO MẸ LẠI ĐI THUÊ MỘT ĐỨA GIA SƯ TÀO LAO CHO CON?” Syaoran la lên thật to.

Bà nhướn một bên lông mày lên. “Xin lỗi? Con nên hạ giọng xuống khi trò chuyện với mẹ, con trai.”

Syaoran bước tới rồi lui, vai cậu run lên vì giận dữ. “Mẹ mời một đứa khốn nạn ở Nhật Bản đến đây để kèm cặp cho con? Mẹ nghĩ con là một đứa tật nguyền thảm hại cần sự giúp đỡ từ Nhật Bản để sống sót trong thế giới này ư?”

Bà trả lời thật thận trọng, “Không. Mẹ không chỉ nghĩ rằng con có thể sống sót mà không cần những người đồng lứa với con trong suốt quãng đường đời. Bạn bè, Syaoran. Mẹ nghĩ con cần có bạn bè.”

Syaoran há hốc nhìn mẹ mình. “BẠN BÈ? Mẹ cho mời một đứa gia sư dến đây để làm BẠN với con ư?”

Bà mỉm cười. “Đó chỉ là một phần thôi. Gia sư của con cũng sẽ kèm cặp cho con tiếng Nhật, môn học mà con kém nhất. Nhưng gia sư của con không chỉ dạy kèm tiếng Nhật, mà còn chỉ dạy cho con cách sống chan hoà với mọi người, cởi mở bản thân để tiếp xúc với thế giới hơn.”

Syaoran cười cay đắng. “Không thể nào tin nổi. Con sẽ không làm theo đâu. Gọi cho thằng thất bại đó ngay và nói thoả thuận đã chấm dứt.”

Bà đặt bàn tay mình lên vai cậu. “Trễ rồi, con ạ. Cô bé đã đến.”

“CÔ BÉ!!!?”
------------------------------------------------------

Sakura cố gắng ngồi trên chiếc ghế làm sao cho thật thoải mái. Tuyệt, cô nghĩ thầm. Sử dụng những thứ này làm sao bây giờ?

Trên máy bay, cô ngồi ở toa hạng nhất. Cô chưa bao giờ được đi toa hạng nhất, mà cái ghế này thật khó sử dụng. Cô phải kéo cần gạt về phía này, hay là hướng ngược lại? Tại sao tất cả những người khác có thể hạ chiếc ghế xuống ngoại trừ cô thôi?

Và quan trọng nhất… Mấy cái gối này ở đâu ra thế không biết?

Cuối cùng, cô thu hết can đảm và dồn hết sức mạnh đẩy cái cần gạt xuống.

“AAHHHH!” Cô thét lên khi chiếc ghế bật ngửa khiến cho cô bị ngã nhoài ngược về phía sau đau điếng. Cả một toa hành khách đột nhiên im lặng rồi một vài người cười khúc khích cho đến khi tiếng cười tràn ngập cả toa hạng nhất.

Sakura nổi cục giận lên. Tuyệt… Cứ phải làm cho mình trông thật ngu ngốc vậy à?

Cô ngước lên nhìn con người mà cô đã ngã vào lòng. Đôi mắt màu thạch anh chăm chú nhìn cô, một nụ cười hiện diện trên gương mặt tái nhợt của người đó. Mái tóc rất hợp với màu mắt của cô bé ôm lấy gương mặt nhân hậu và rồi Sakura đỏ mặt ngồi dậy, cố gắng “sửa chữa” cái ghế của mình.

Cô gái cười hiền hậu. “Bạn có thể ấn cái nút, để làm chiếc ghế bật lên, bạn biết đấy.”

Sakura bối rối. “Hở?”

Cô gái mỉm cười. “Thật là một cô gái dễ thương… ấn cái nút ấy đi.”

Sakura nhìn vào dãy nút trên tay ghế và ấn vào cái nút mà cô gái kia đang chỉ. Chiếc ghế từ từ bật lên và Sakura nhìn chằm chằm nó như thể cô chưa từng thấy cái máy nào kì cục như vậy. Nói thật, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó cả.

Sakura quay lại nhìn cô gái. “Hehe… ô, cảm ơn bạn. Mình chỉ… ơ… không để ý về chúng lắm…”

Cô gái cười khúc khích. “Mình tên là Tomoyo. Tomoyo Daijouji.”

Sakura nhe răng cười. “Kinomoto Sakura.”

Tomoyo há hốc. “Sakura… ôi tên đẹp quá!”

Sakura mỉm cười. “Cảm ơn.”

Tomoyo trở lại bên cửa sổ, nơi mà cô ngồi lúc nãy rồi nói, “Vậy, bạn cũng từ Nhật Bản để đến Hồng Kông à, mình đoán vậy.”

Sakura gật đầu rồi Tomoyo thở dài. “Mình thực ra chẳng muốn đi, nhưng mẹ cứ ép mãi. Bà đang đi công tác và bảo rằng đây là một cơ hội tốt để trải nghiệm.”

Sakura cười và nói, “Mình thì đi làm việc. Để tìm thêm điểm cộng cho những thứ quan trọng và mình rất cần có, kể từ ngày mình nhận được phiếu điểm của học kỳ I. Môn Toán quả thật không hợp với mình!”

Tomoyo cười đến tận mang tai. “Vậy, công việc này ra sao?”

Sakura nhún vai. “Mình đoán là họ giàu lắm, cho mình đi máy bay trên toa hạng nhất và trả lương cao lắm. Mình phải dạy kèm tiếng Nhật cho một người con trai và giúp đỡ người ấy, người ta bị mù mà.”

Tomoyo há hốc. “Mù ư? Tội nghiệp quá.”

Sakura gật đầu. “Mình sẽ đến đó ở chung với họ… không biết sẽ ra làm sao đây…”

Tomoyo im lặng trong chốt lát để suy tư rồi nói, “Khi chúng mình đã đến Hồng Kông, nhớ giữ liên lạc với mình nha. Cậu là một con người tốt, cậu và mình chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”

Sakura mỉm cười với Tomoyo khi cô ngồi dậy. “Đây là danh thiếp của mẹ mình, ngoài sau có điện thoại của mình đấy. Nhớ gọi cho mình nhé?”

Sakura gật đầu rồi ngồi xuống. Tomoyo lấy túi xách của mình nhưng trước khi bước đi, cô chớp mắt nhìn Sakura. “Sakura?”

Sakura nhìn lên. “Vâng?”

Tomoyo cười khinh khích. “Nhìn xung quanh kìa.”

Sakura nhìn khắp nơi và há hốc. “Mọi người đi cả rồi!”

Tomoyo gật gù. “Mình nghĩ chúng ta cũng nên xuống thôi. Máy bay đã đáp xuống Hồng Kông rồi.”

Sakura thét lên, “ÔI CHÚA ƠI! Mình đúng là đồ ngốc!”

Sakura vơ vét hết đồ đạc của mình rồi chạy dọc hành lang để đến lối ra, theo sau là một Tomoyo đang tủm tỉm cười.

Syaoran ngồi trên chiếc ghế yêu thích của mình, tựa đầu lên một cái gối. Cậu phải vạch ra một kế hoạch thật nhanh mới được!

Cậu không cần một đứa con gái điệu đà, hay đuổi theo cậu những đứa con gái khác ở trong trường và xem cậu như một cậu bé tật nguyền cần có sự giúp đỡ cực lớn chỉ để ngồi dậy khỏi giường.

Cậu đã trải nghiệm qua những vụ như vầy rồi. Năm này qua năm khác không bà y tá hay vú em nào không từng trải việc cậu rượt đuổi bọn họ đi hết. Có lẽ chỉ cần làm như thế với con nhỏ mới thôi.

“Xin chào, Xiaolang…”

Syaoran giật bắn mình. “Gì??”

Bình thường cậu có thể cảm nhận sự có mặt của từng người qua khí của họ. Chỉ duy nhất một người có thể thoát khỏi giác quan sắc bén của cậu và đó là…

“Eriol…” Syaorn gầm gừ.

Một tiếng cười vang lên. “Thật vui khi cậu đã nhận ra tôi.”

Syaoran nheo mắt lại. “Mày làm cái quái gì ở đây?”

Syaoran cảm thấy thật không thoải mái, bởi vì cậu không biết Eriol đang ở đâu. Hắn có thể ngay trước mặt mình, cậu chỉ biết như thế. Chỉ có những giây phút này cậu mới nhận ra được sự mù loà đớn đau thế nào. Cậu cố để mọi người biết cậu cóc quan tâm là mình mù hay không, nhưng thực ra, cậu muốn. Cậu muốn được nhìn thấy, hơn bất cứ thứ gì…

Eriol lại bật cười. “Mấy hôm nay tôi đã nghe cái điều mà những vị tiền nhân trò chuyện. Một gia sư cùng tuổi, phải không?”

Syaoran nhìn căm ghét. “Đến đây để xát những điều đó vào mặt tao đó à?”

Giọng nói của Eriol trở nên sốc một cách thảm hại. “Không, không, dĩ nhiên không! Tôi chỉ đến để cảnh báo cho cậu thôi. Cô gái đó sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu.”

Syaoran lầm bầm. “Mày đến đây chỉ để nói như thế sao?”

Eriol nói bằng một giọng bí hiểm. “Cô gái này rất có kinh nghiệm và tôi biết cậu đang định làm gì. Cậu sẽ đùn đẩy cô bé, làm cho cô bé bị đuổi việc, hay làm bất cứ gì ngoài những việc tôi vừa nêu ra. Cô bé sẽ không bỏ chạy đâu, và sớm thôi, cậu sẽ không muốn cô bé làm thế.”

“MÀY NÓI CÁI GÌ VẬY? Cứ nói thẳng ra đi!” Syaoran gào lên, nản lòng.

Giọng nói của Eriol càng ngày càng trầm hơn. “Tạm biệt, cậu bé hậu duệ của tôi. Tôi đi đây, nhớ kĩ những gì tôi đã nói đấy. Cô bé sẽ không thoái lui như những người khác đâu. Cô sẽ luôn ở lại đây.”

Syaoran giận điên người và suýt nữa là bứt luôn cả tóc trên đầu mình. Thằng khốn đó luôn chọc tức cậu. Nhiều lúc cậu muốn cho một cước vào mông Eriol nếu có thể…

“Xiaolang, con ơi?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

“GÌ???” Syaoran đớp lời.

“Gia sư của con đã đến rồi!”

Về Đầu Trang Go down
Brielle
Fan mới
Fan mới
Brielle


Nơi sinh sống : Piffle World+Nihon Country
Nữ
Pet : Jagged amber 26he3
Birthday : 18/11/1994
Đến từ Bluetown
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Brielle

Jagged amber _
Bài gửiTiêu đề: Re: Jagged amber   Jagged amber EmptyThu Jul 21, 2011 11:49 pm

Xin hỏi bạn Ony, bạn đã có permission của tác giả để post fic này chưa? Nếu rồi thì đề nghị bạn chụp ảnh hoặc đưa link xác minh đã c1o sự đồng ý của tác giả, còn không thì tôi nghĩ không nên tiếp tục post fic.

thật sự 0ny đã xin per nhưng vẫn chưa thấy rep lại của anh ấy, thôi thì thế này... đầu tiên 0ny xin lỗi về post mà chưa có rep thứ hai là 0ny sẽ lock topic này, khi nào có rep thì sẽ mở ra post tiếp còn nếu anh ấy không cho phép thì 0ny sẽ đưa nó vào thùng rác vậy nha

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Sponsored content

Jagged amber _
Bài gửiTiêu đề: Re: Jagged amber   Jagged amber Empty


Về Đầu Trang Go down
 

Jagged amber

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tomoyo Fan club :: Tomoyo fan club :: Tủ sách :: Fanfiction-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất