Tomoyo Fan club
Kero's idea 212592
Kero's idea Bana2006
HAVE A NICE DAY!
Tomoyo Fan club
Kero's idea 212592
Kero's idea Bana2006
HAVE A NICE DAY!

Tomoyo Fan club


 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest Topics
Topic
History
Written by
[Fanfic][Crossover] Valentine's Day
[2015] Nhà spam đầu tiên : Năm mới vui vẻ, trẻ khỏe, hạnh phúc, thành công, ..... blah..... blah ☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*
Đào mộ 4rum =))))
[Midori Yoi] Khu vườn mùa thu
»Tất cả thành viên
[CLAMP][NokTom]The Snow White
[Diary] Góc tự kỉ by SR
»Tất cả thành viên
Mayu (Vocaloid)
Gumi Megpoid (Updating)
»Tất cả thành viên
Tạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
[game]Nối từ Tiếng Anh (ver2)
[Drabble] Hí Mộng
[Drabble] Gã tình nhân của Dracula
Mem cũ mem mới vô đọc giùm hết ạ~ (・Д・)ノ
Em xin phép tổ chức địa bàn tự kỷ
[Fic nối] Cuộc chiến luân hồi
[Game] Nối tên thần tượng
[Thảo Luận + Đăng Kí] Cuộc chiến luân hồi
Thu Dec 09, 2021 9:23 pm
Wed Dec 08, 2021 7:54 pm
Thu Jun 21, 2018 10:32 pm
Fri Feb 23, 2018 1:07 am
Tue Feb 13, 2018 10:33 pm
Tue Jul 05, 2016 4:54 pm
Wed Jun 29, 2016 10:52 pm
Mon Apr 25, 2016 5:45 pm
Mon Apr 25, 2016 5:28 pm
Sat Apr 23, 2016 11:51 am
Sat Apr 23, 2016 11:18 am
Mon Mar 28, 2016 8:18 pm
Thu Feb 11, 2016 1:11 pm
Sat Feb 06, 2016 2:32 pm
Sat Feb 06, 2016 2:21 pm
Sat Feb 06, 2016 2:12 pm
Sat Feb 06, 2016 2:06 pm
Mon Nov 30, 2015 5:41 pm
Mon Nov 30, 2015 5:37 pm
Sun Aug 23, 2015 10:25 am




















Ốc Xào Me nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Feb 13, 2018 10:33 pm ...
:Thôi, rum vắng quá nói gì giờ. Nhớ ghê.
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Apr 25, 2016 5:45 pm ...
:Bởi vì chẳng có ai nên Reed xin phép được quẩy tung cả 4rum lên... alone tatoi
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Apr 23, 2016 11:18 am ...
:Tui chỉ muốn nói là forum bị bỏ hoang lâu quá rồi ... Tui tham gia từ năm học lớp 6 giờ lên lớp 11 rồi, bao nhiêu là kỷ niệm, thấy forum thế này kể cũng buồn. Nếu có dịp mấy thành viên kì cựu lập chat room trên facebook đi, bọn mình  kết bạn trên facebook hết, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mà~
Ốc Xào Me nhắn vớiTạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
gửi vào lúc Sun Nov 16, 2014 12:38 pm ...
:Hôm nay- ngày 16/11/2014
Đã 3 năm từ khi tôi gia nhập vào Tomoyo Fan Club. Lúc đó tôi chỉ mới là đứa nhóc lớp 4, bé xíu và chưa hiểu gì nhiều. Mọi người biết đến tôi với tên gọi Yumi. Cuộc sống ảo của tôi bắt đầu. Mọi người luôn quan tâm và giải thích những cái sai của tôi. Nhưng có lẽ tôi quá cố chấp...
trieucao nhắn vớiCô gái và chiếc khăn cầu vồng.
gửi vào lúc Mon Nov 24, 2014 4:54 pm ...
:Thật ra, tôi cũng không biết tên của em là gì, và em thật sự bao nhiêu tuổi. Nhưng tôi cứ mặc định gọi em là Len và nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cái tên Len nảy ra một cách tình cờ. Hôm ấy, em quàng một chiếc khăn len to sụ với màu của cầu vồng, bước đi thảnh thơi… Em chờ đợi chuyến xe của mình một cách …
trieucao nhắn với1h đồng hồ của người cha
gửi vào lúc Thu Nov 13, 2014 5:13 pm ...
:1h đồng hồ của người cha
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:
Kero's idea 687

– Bố ơi, con hỏi bố một câu …
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Aug 02, 2014 1:09 pm ...
:CÁC TÌNH YÊU!!!!!!!! DAISUKI <3 <3 <3 Ta chưa báo tin là ta đã đỗ cấp 3 rồi nhỉ 88888 ta đỗ cấp 3 rồi đó XD
Watanabe Yuki nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Jul 04, 2014 3:25 pm ...
:Tình hình là ai ở tphcm vậy?! có ai đi Manga Fes ko?! > < laloi
Edo-kun nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Dec 27, 2013 9:25 pm ...
:Còn ai nhớ CEF?
Himawari Chan nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Dec 24, 2013 7:22 pm ...
:Noel đến rồi, hú hú ^o^ Chúc mn Giáng Sinh vui vẻ, hạnh phúc, đầm ấm bên gia đình và nhận dc nhìu quà nha =)) p/s: Năm nay ở nhà vẫn hơn ra Sài Gòn hít thở bụi trong lành :3
Suzume nhắn vớiMột người nào đó quan tâm~
gửi vào lúc Mon Dec 09, 2013 4:51 pm ...
:Trc ngày thi một tuần gần như ngày nào cũng học từ 9-11h tối ở nhà cô :'( Hớ hớ ns vậy thôi chứ vui vật vã :) cơ mà học kiểu này đi thi k đc giải j thì chết đi cho xong :'(
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Dec 23, 2013 2:04 pm ...
:Hầu hết m.n đã quên mất sn em................................ ns vậy thôi, chứ nó qua lâu rồi, 3/12 cơ :'(
Midori Yoi nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Dec 14, 2013 9:00 pm ...
:Rm đang vắng và mình đang onl với một cơ số khách viếng thăm rồi  hihung  hihung 
Mong sao mau Tết để mọi người onl  hihung 
Ề - Đố nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Dec 11, 2013 5:03 pm ...
:Lâu rồi chưa vào^^
Suzume nhắn với»Ai cũng được~
gửi vào lúc Fri Nov 08, 2013 1:05 pm ...
:Sắp thi hsg cmnr~ Thật đau khổ~ học còn chưa ra đâu vào đâu mà đã sắp thi rồi >"< ! Tiếng Anh mất gốc cmnr, thế mà phải bỏ để học đội tuyển >"< Shit >"
Mukuhiba-6918 nhắn với»Mém bờ TFC iu vấu =))
gửi vào lúc Wed Sep 04, 2013 11:47 am ...
:TT^TT hú hú, năm nay lên lớp 8 rồi, học tối mắt tối mũi TT^TT ko thể onl TFC hàng ngày đc, có khi cả tuần mới đc 1 lần TT^TT So ri các tềnh iu TT^TT Kim sẽ cố gắng học Hóa cho tốt để thi vào chuyên. Nếu như ko vào đc chuyên thì TT^TT Mọi người ở lại zui zẻ nhé. Bùn quá TT^TT Có chuyện muốn nói thì PM nick FB của Kim là Sẻ Xào Dứa nhá TT^TT
Bạch Phách Tử nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Sep 01, 2013 11:24 pm ...
:hey hey, có ai biết fic nào mới và hay k?? chỉ mình với nhé ^^
Pupu-chan nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 29, 2013 7:23 pm ...
:Năm nay là năm cuối cấp 2 rồi + với việc bài vở và học hành càng bận thêm nên có thể Na sẽ off dài hạn như các mem khác ah~ TT^TT, chúc mọi người onl vui vẻ, đặc biệt là những bạn đang học lớp 9 như Na sẽ thi tốt nhé! ^^ Iu mọi người nhiều lắm!!! domat domat 
Jun San nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 27, 2013 11:13 am ...
:Jun sắp phải off một thời gian *do có lắm việc bên cấp 3 quá nên chắc chả mấy khi onl được thôi* nên tạm biệt mn nhé, chúc mọi người luôn vui vẻ. Và hẹn gặp lại một ngày không xa nhé
I love You all !!!!!
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Aug 25, 2013 2:59 am ...
:Mọi người tham gia teitan-academyworld.forumvi.com của em nha! Tks mn nhiều :)
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 23, 2013 3:27 am ...
:Xin chào :)) Không ai có thể làm cú đêm như tớ à=)) Mình thật hạnh phúc quá đi XD Thôi 3h30' rồi tớ đi ngủ đêy,mai còn đi học Mr.9 nữa =)) Bye all=)) Good Morning =))
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 22, 2013 12:46 am ...
:Ta là con cú*YOLO* lai Cua=)) và ta biết =)) chả còn ai post bài cả :((
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 20, 2013 6:19 pm ...
:Thật lưu luyến nơi này quá :'> mãi chẳng muỗn rời đi :'> nhưng thời khắc chia tay của chúng ta đã đến rồi. Tạm biệt nhé m.n :'> Reed sẽ off từ h đến tháng 8 vì vc học(đáng ra phải off từ hôm nọ nhưng lại nhớ ra chưa để lại lời nhắn trên TFC nên lại lên viết cái này :v )
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 16, 2013 2:13 am ...
:Rin thức tới bây h và phát hiện ra,mình là con cú đêm thú thực tại TFC=]]] Gần 2h30' rồi mà chưa đi ngủ XD thật phục mình quá XD
mifeullesakuraba113 nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 02, 2013 10:59 pm ...
:Khi nào Miss Beauty mới có poll vậy ợ?
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 10:10 pm ...
:Mọi người vô : https://tomoyoccs.forumvi.com/t2608-topic?highlight=Shop ủng hộ Shop của Rin và Kim nha~~^^~ Tks mn
Yoki-Maru nhắn với»Akira Satoshi
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 6:39 pm ...
:Rin ơi khi nào onl thì vào nhận rank nhé :))
p.s: mọi người trong rum vui vẻ nha. :D
Kim Bora nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Jul 31, 2013 5:20 pm ...
:Mn ơi, khi nào có Poll của Miss nhớ bầu cho Fie nha ! Xem ảnh DK của Fie nha !
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 7:49 pm ...
:Mn ơi~ Tham gia Event Poll Favorite Characters đi nào~~~~ Vắng quá đi==" Nhanh tay tham gia đi nào~~~ OvO
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 4:42 pm ...
:Chào buổi chiều nha mn~~ OvO có ai hông zô nhà spam 888 điiii~~~~~ OvO

Share | 
 

 Kero's idea

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:01 pm

Prologue

Author : MischiefLily (đã xin per)

Nguồn : Fanfiction.net (http://www.fanfiction.net/s/5233290/1/Keros_Idea)

Translator : kitty_pooh


-------------------------------------------
Chappy 1

Mọi chuyện bắt đầu vào lúc ba giờ sáng, khi chẳng có việc gì để làm. Kero nằm trên chiếc giường nhỏ xíu trong ngăn kéo tủ của Sakura, lăn lộn và xoay trở. Sakura đã nhắc nhở Kero rằng cậu không ngủ được bởi vì cậu đã ăn quá nhiều socola, nhưng đó không phải là lí do Kero tin rằng mình mất ngủ. “Mình đã từng thắng tất cả các video game mà Sakura có… chỉ trừ một trò!” - cậu tự gắt gỏng với chính mình – “Nhưng mình không thể chơi nó, bởi vì Sakura không muốn chơi cùng với mình, mà trò chơi này lại cần hai người!!”. Cậu khoanh tay lại – “Tại sao cô ấy lại khó tính như vậy?!…” – cậu nghĩ. Kero nhìn chằm chằm vào bức vách trước mặt của cái ngăn kéo. Cậu phải tìm cách chơi được trò chơi đó. Cậu nhất định phải làm như vậy!

Kero lặng lẽ bay ra khỏi ngăn kéo của mình và đậu trên bàn học của Sakura. Cậu nhặt bộ trò chơi đó lên. Tên trò chơi là “Dòng dõi kiếm sĩ”. Cậu lại thả bộ trò chơi đó xuống. Khi cậu sắp trở về giường và cố gắng ngủ lại, cậu bỗng chú ý đến quyển sách Clow đang nằm cạnh trò chơi. “Có thể mình sẽ lấy lá bài Gương để cùng chơi...”– Kero nghĩ. Nhưng rồi cậu hiểu ra rằng nếu lá bài Gương biến thành Sakura, cô ấy cũng sẽ chơi game dở tệ như Sakura vậy. Cậu nhìn chằm chằm vào cuốn sách một hồi lâu...Rồi cuối cùng, một ý tưởng từ từ xuất hiện trong đầu cậu, trôi qua như một đám mây... Một ý tưởng… có thể sẽ thật sự hiệu quả! Lặng lẽ như một con chuột, cậu chộp lấy trò chơi, bay lên cửa sổ, và kiểm tra để chắc chắn rằng Sakura vẫn đang ngủ say, rồi mở cửa và bay ra ngoài.

------------------------------------------

....Sau đó…

“Clow!” - Kero gọi, bay qua đại sảnh của khu biệt thự - “Ngài có ở đây không?”
Một cánh cửa mở ra, và Ruby Moon bước tới. “Urgh, ai lại la hét vào lúc ba giờ sáng thế này cơ chứ!!.…” – cô than vãn, và mở mắt. Rồi cô nhìn thấy Kero. “Oh, chào Kero-chaaaan!” – cô líu lo - “Cậu có muốn nói chuyện với Suppi không?”

“Không phải bây giờ” - Kero nói - “Tôi đang tìm ngài Clow!”

Ruby nhìn trầm ngâm - “Oh, nghĩa là cậu tìm Eriol-kun… Được rồi, tôi biết cậu ấy thường đi ngủ muộn, nhưng có thể bây giờ cậu ấy đã ngủ rồi...” – cô nói - “Cậu có thể kiểm tra, tất nhiên. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ cảm thấy phiền nếu bị gọi dậy, vì dù gì thì cậu ấy cũng đã tạo ra cậu và chúng ta…” – cô ấy nói nhỏ dần và chậm rãi đi về phòng mình một cách lờ đờ, rồi đóng cánh cửa lại sau lưng.

Một ánh sáng lờ mờ, rung rinh phát ra từ căn phòng phía trước mặt. Cánh cửa chỉ mở hé, nhưng Kero đã nhún vai và bay tới. Đẩy cánh cửa mở ra, cậu thấy rằng mình đã tìm được người mình đang cần tìm. “Clow” – Kero nói, bay ngang qua căn phòng tới chỗ cậu.

"Clow" đang ngồi bên bàn viết, với một cây nến đã thắp bên cạnh và viết gì đó lên một mảnh giấy. Cậu bỏ bút xuống. “Làm ơn!” - cậu nói - “hãy gọi tôi là Eriol! Dù tôi có kí ức của ngài Clow, nhưng tôi vẫn không phải là ngài Clow…”

“Sao cũng được!” – Kero nói, vẻ khó chịu - “Tôi có việc cần nhờ cậu đây!”

“Việc gì vậy?” - Eriol hỏi.

Khuôn mặt Kero trở nên kiên quyết - “CẬU CÓ THỂ ĐƯA TÔI VÀO TRONG MỘT VIDEO GAME KHÔNG?!” - cậu hỏi.

Eriol nhìn chằm chằm vào Kero một lát và bắt đầu cười lớn - “Cậu đến đây vào lúc ba giờ sáng chỉ để nhờ tôi đưa cậu vào trong một video game thôi à?” - cậu nói. Cười to hơn, cậu nói thêm: “Tôi đoán việc này là vì cậu đã ăn quá nhiều socola trước khi đi ngủ, đúng không?”

Khuôn mặt Kero đỏ ửng - “Tôi KHÔNG ăn socola… quá nhiều… NHƯNG ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐỀ! Cậu có thể đưa tôi vào trong trò chơi đó hay không thì bảo?!”

Trông Eriol có vẻ đã lấy lại được sự điềm tĩnh nhất có thể của mình, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có tiếng khúc khích trong câu nói. Cậu cầm lấy bộ trò chơi từ Kero và nhìn vào mặt sau - “Trò chơi này có vẻ cần hai người chơi...” - cậu nói.

“Yeah...” - Kero nói - “Nhưng tôi hi vọng rằng, nếu tôi vào trong đó thì tôi sẽ có thể tự làm mọi thứ!”. “Cậu sẽ không thể sống sót được đâu!” - Eriol xen vào - “Trông có vẻ sẽ có những trường hợp mà nhiều quân địch cùng tấn công một lúc, và cậu sẽ cần hai người trong trận chiến để có cơ may hạ gục chúng!”

“Uhh” – Kero nói - “Tốt thôi… Cậu có thể đi với tôi!”

Eriol lại cười lớn - “Kero ngốc nghếch… Tôi có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì đi vào trong một trò chơi cùng với cậu. Sao cậu không đi cùng Yue?”

“Cậu biết hắn ta sẽ chỉ nói ‘thật ngớ ngẩn!’ và bỏ đi!!” Kero than vãn.

“Vậy thì đi với Spinel!” – Eriol nói.

“KHÔNG!!!” - Kero hét lên - “Tôi sẽ không bao giờ đi với Suppi đâu! Nó là đối thủ của tôi, không phải là bạn!!”

Eriol lại nhìn xuống mặt bàn. “Tốt thôi, nếu cậu có thừa may mắn…”
“Không! Tôi sẽ… tôi sẽ suy nghĩ thêm! Tôi…” - Kero dừng lại đột ngột - “Đợi đã…!!”. Một cái nhìn ranh mãnh lướt qua khuôn mặt Kero - “Nếu tôi không thể vào trong trò chơi đó… thì biết đâu… Sakura và tên nhóc đó… lại có thể!!”

Eriol nhìn lên, chợt cảm thấy rất thú vị - “Hmm… Nếu vậy... thì cậu đã đến đúng chỗ rồi đấy! Tôi rất thích những trò tinh quái!” - cậu nói, cười tự mãn - “…Được rồi, tôi sẽ làm. Nhưng với một điều kiện!”

“Điều kiện gì?” – Kero nói - “Bất cứ gì!!”

Eriol cười - “Tôi cũng phải được xem trò chơi này!”

Kero nhìn chằm chằm vào Eriol một hồi lâu - “…Được thôi!” - cuối cùng cậu nói - “Cậu”

“Và Ruby Moon!” - Eriol xen vào với một nụ cười.

“Tôi… thôi được. Nhưng không được có Suppi!!” – Kero nói - “Suppi không được đi!”

Eriol suy nghĩ một lát. “Cũng được” - cuối cùng cậu nói - “Tôi nghĩ rằng tôi có thể thuyết phục Spinel để cậu ấy ở lại đây. Tôi chỉ cần nói với cậu ta rằng cậu ta có nguyên một ngày cho riêng mình, chắc cậu ta sẽ đồng ý ngay lập tức… Và nếu tôi nói cậu ta sẽ ở nhà, thì dứt khoát cậu ta sẽ ở nhà!”

“Tốt!” – Kero nói - “Và sau đó mọi chuyện sẽ diễn ra như dự định. Cậu, tôi và Ruby Moon sẽ đến xem Sakura và cậu nhóc đó chơi video game tuyệt vời nhất này!! Sakura đã nói rằng bố cô ấy có một chuyến công tác vào ngày mai, và anh trai cô ấy phải đi làm thêm nên về muộn, do đó chúng ta sẽ làm việc này vào ngày mai. Tôi sẽ bảo Sakura mời cậu nhóc đó đến, và tất cả những gì cậu phải làm là đến và đưa họ vào trong trò chơi!”

Eriol cười hớn hở. “Tuyệt!” - cậu nói - “Nhưng còn Yue thì sao?”

“Hắn ta thì làm sao?” - Kero hỏi.

“Tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ muốn tới!”

Kero lúng túng - “Tại sao hắn ta lại phải quan tâm đến một trò chơi vớ vẩn nào đó? Trừ khi… hắn ta muốn bảo đảm cho sự an toàn của Sakura…”

“Bingo!!” - Eriol nói - “Nhưng cậu ta cũng tin tưởng tôi trong việc bảo vệ Sakura-san, và tôi sẽ ở đó. Tôi nghĩ cậu ta sẽ đến vì một lí do khác…”

“Huh? Lí do gì?” - Kero hỏi.

Eriol đi về phía bàn viết của mình và cầm mảnh giấy lên - “Tôi đã giải thích tất cả trong bức thư này rồi – toàn bộ kế hoạch của trò chơi, việc này sẽ diễn ra ở đâu… và sẽ có những ai đến. Và ngay khi cậu ta biết ai sẽ đến… Tôi gần như chắc chắn rằng cậu ta sẽ tới!”

“Nhưng...” – Kero hỏi - “...không phải cậu đã viết nó trước khi tôi đến đây hay sao!?”

Eriol chỉ cười và nói - “Thật vui khi có pháp thuật^^!”

Kero nhìn chằm chặp vào Eriol - “Vậy… cậu đã biết trước tôi sẽ đến đây?…”

“Và tôi cũng biết cậu đã ăn socola!!” - Eriol thêm vào.

“Tôi đâu có!!!…Aww, chẳng có tác dụng gì cả!!!” – Kero nói, và thất bại - “Dù gì, ngày mai nhớ đến đúng giờ đó!”

Eriol cười - “Sẽ không bỏ lỡ dù có bất kì chuyện gì xảy ra!”

Và rồi, Kero bay ra khỏi cửa sổ để trở về nhà Sakura. Eriol phù phép lá thư mình đã viết, lập tức nó bay đến nhà Yukito. “Khi Yukito chạm vào lá thư này, cậu ta sẽ biến thành Yue...” - cậu nghĩ – “Và nếu cậu ta biết Ruby sẽ ở đó, thì… Tốt thôi, mình có linh cảm rằng cậu ta sẽ đến!”. Cậu cười một lần nữa và thổi tắt ngọn nến:

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:02 pm

Chappy 2

“Dậy mau, Quái vật! Bữa sáng xong rồi đấy!”

Sakura chớp mắt vài cái rồi mở ra. “Em đến đây, onii-san…” – cô nói, giọng ngái ngủ - “và em KHÔNG PHẢI là Quái vật!!”

“Tất nhiên là có” – Touya trả lời. Sakura nghe tiếng bước chân của anh xa dần và xa dần, giống như là anh đang đi xuống nhà.

Sakura càu nhàu trong khi thay đồ - “Onii-san thật khó chịu…”. Cô nhìn Kero, vẫn đang ngái ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình. “Mình sẽ để cậu ấy ngủ cả ngày hôm nay...” – cô nói - “Dù gì, chắc cậu ấy đã đi ngủ muộn tối hôm qua do ăn socola”. Sakura xỏ đôi dép đi trong nhà của mình và bước xuống tầng dưới.

Touya để một ít trứng trước mặt Sakura khi cô ngồi xuống bàn ăn. ”Chắc chuyến công tác của bố sẽ kéo dài đến tối...” – anh nhắc cô - “Và đừng quên, anh cũng đi làm thêm đến tối, nên em sẽ ở nhà một mình đến khoảng chín, mười giờ…”. Anh ném một cái liếc nhanh về phía Sakura trong khi chuẩn bị bữa sáng cho mình - “… Cố đừng phá huỷ ngôi nhà nhé!”
Cô nhìn anh trừng trừng - “Cái gì làm anh nghĩ em sẽ làm như vậy?!”

Touya cười tự mãn - “Bởi vì em là Quái vật!”

“Em KHÔNG PHẢI là Quái vật!!” - Sakura hét lên. Touya chỉ cười và ngồi xuống với bữa sáng của mình.

“Itadakimasu!” - cả hai cùng nói. Họ ăn món trứng của mình trong yên lặng. Cuối cùng, Touya bỏ đĩa của mình vào bồn rửa, xỏ giày, và đi về phía cửa. “Tạm biệt, Quái vật!” – anh gọi.

“Em đã nói rồi, EM KHÔNG PHẢI LÀ QUÁI VẬT!!!” - Sakura nói với theo, và nghe tiếng cửa đóng lại. Ăn xong món trứng, cô bỏ đĩa của mình vào bồn rửa và bắt đầu "xử lý" chúng – “Wow, lâu lắm mới được ở nhà một mình!” - cô nghĩ.

“Hey Sakura!”

“Waaaah!” - Sakura giật mình quay lại hướng phát ra tiếng từ phía sau, và đập thẳng cái đĩa đang cầm trong tay vào thứ vừa phát ra tiếng. Khi nhìn thấy đuôi của Kero thò ra từ phía sau cái đĩa, cô vội vàng buông nó ra - “Kero-chan, cậu có sao không?!”

“G-Guh…” – Kero kêu lên, rơi xuống sàn.

Sakura nhấc cậu lên - “Xin lỗi nha, Kero-chan!!…”

Kero lắc lắc đầu để bớt choáng sau cú đánh. “Tại sao cậu lại đập tớ bằng cái đĩa đó vậy?!” - cậu hỏi, tỏ vẻ khó chịu.

“Tớ… quên mất cậu cũng ở nhà…” – Sakura nói. Thấy rõ sự ngớ ngẩn trong câu nói vừa rồi, cô thêm vào - “Onii-san đã đi làm, và tớ nghĩ tớ chỉ còn một mình, nên…”

“Thôi được rồi!” – Kero nói - “Khuôn mặt đẹp trai của tớ cũng không bị gì... nhiều. Dù sao đi nữa, cậu cũng nên mời tên nhóc đó đến chơi nếu cậu thấy cô đơn!”

“Oh… Cậu nói là Syaoran-kun hả? Nhưng… tớ nghĩ cậu ghét cậu ấy mà!” – Sakura nói, vẻ lúng túng.

“Tốt thôi… hắn ta cũng được, đối với một tên nhóc...” - Kero không mấy thiện cảm thừa nhận - “Vậy cậu có mời nó đến không?”

“Uh, được thôi! Cảm ơn vì ý tưởng này, Kero-chan!”

Kero làm điệu bộ - “Tuyệt thật, mình đã có những ý tưởng tuyệt vời…Ha ha, ta thật là giỏi quá đii!!”


Trong khi Sakura gọi cho Syaoran, Kero nghĩ – “Tất cả mọi thứ đang diễn ra một cách hoàn hảo! Bây giờ, mình tự hỏi không biết khi nào Clow sẽ đến…”

Như có sự ra hiệu trước, tiếng chuông cửa vang lên. “Cậu ta đúng là tuyệt thật!!...” - Kero lẩm bẩm.

“Oh, đó là tiếng chuông cửa!” – Sakura nói với Syaoran - “Uhm, vậy cậu sẽ đến khi nào xong việc nhé?… Uh! Được rồi, tạm biệt!” – cô gác máy và chạy ra phía cửa. “Tôi đến đây!” – cô la lên.

Cô ra mở cửa và thấy Eriol. “Ohayo, Sakura-san!” - cậu nói bằng sự quý phái của mình, không phải giọng của Clow.

“Ah, o-ohayo, Eriol-kun! Thật ngạc nhiên! Nhưng… uhm… cậu có giọng nói khác sao…?” - Sakura ngập ngừng hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mình thích giọng này hơn” – Eriol trả lời.

“N-Nhưng…” – Sakura lắp bắp - “Không phải là… cậu… giả giọng đấy chứ?”

“Không” – Eriol trả lời - “Đó là giọng của Eriol. Còn giọng kia là của ngài Clow”

“Oh, ra vậy!” – Sakura nói - “Đó là lí do tại sao cậu cũng vẫn dùng giọng nói đó ở trường… Nhưng, uh, cậu có thể vào, nếu muốn… nhà mình hơi bừa bộn một chút!…”

“Oh, mình không để ý đâu!!” – Eriol nói - “Nhà mình thực sự còn bừa bộn hơn nhiều!!”

“Nhà cậu?? Bừa bộn??” – Sakura hỏi, vẻ không tin.

“Oh, đúng thế!!” – Eriol cười cười - “Có lẽ mình hơi khác so với những gì cậu nghĩ đấy!”. Cậu mỉm cười với Kero – lúc này đang bay lòng vòng gần cửa. “Sao, xin chào!” - cậu nói, nở một nụ cười rộng rãi. Sakura quay vào trong. “Oh, chào Kero-chan” – cô nói, nhưng không thực sự chú ý lắm. Sakura lại quay sang Eriol - “Cậu có thể vào, Eriol-kun!”

“Arigatou!” – Eriol nói một cách lịch sự - “Liệu Ruby cũng có thể vào không?”

Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên - “Eh…? Ruby…?”

“Ah,nghĩa là Akizuki-san!” – Eriol nói - “Cậu nhớ không? Cô ấy thực ra là Ruby Moon!”

Bỗng nhiên, Ruby nhảy phắt xuống từ trên mái nhà. “Ohayo kusainiiiimass!!” – cô hát.

Sakura nhìn chằm chằm vào mái tóc màu đỏ tím và đôi cánh bướm màu đen lớn của Ruby - “Ah… yeah… Mình nghĩ mình vẫn nhớ, nhưng… chị là Akizuki-san?”

Khi nghe thấy vậy, Eriol lấy cây gậy pháp thuật của mình ra và biến Ruby trở lại hình dạng nguỵ trang của cô. “Yup! Nakuru Akizuki, đó là tôi!” – Ruby nói - “Được thôi, là tên giả của tôi!”. Cô cố nhìn qua Sakura - “Touya-kun không có ở đây, đúng không?” – Cô cười khúc khích - “Chọc tức cậu ấy thật là vui!”. Nụ cười của cô trở nên ranh mãnh - “Nhưng với Yue…”

“Cả hai người có thể vào!” – Sakura nói – “Nhưng… um… mình đang đợi một người khác nữa..”. Ngay lúc đó, Syaoran xuất hiện ở ngã rẽ vào con phố. “Ah! Ohayo, Syaoran-kuuuun!” – Sakura nói, giọng vui vẻ.

Syaoran quay đầu về phía vừa phát ra tiếng nói và đi về phía cửa - “Ohayo, Sakura…”. Bất ngờ, cậu nhìn chằm chằm vào Eriol. “Cậu làm gì ở đây vậy …?” - cậu hỏi, rõ ràng tỏ vẻ khó chịu.

Eriol chỉ cười - “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua và muốn dừng lại ở đây thôi!”

“Um, um… làm ơn vào nhà đi, mọi người!” – Sakura nói - “Mình sẽ mang trà đến ngay đây!”

“Oh, để mình giúp cậu, Sakura-san!” - Eriol nói.

Syaoran nghiến răng - “Cậu không cần phải làm như vậy, Hiragizawa. Tôi sẽ giúp cô ấy!!”. Cậu nheo mắt lại nhìn Eriol.

Eriol nhún vai. Cậu đã cảm thấy rất nhiều sự ghen tỵ từ Syaoran dành cho mình. “Nếu cậu muốn!” - cậu nói. Ruby cười khúc khích.

Ném một cái nhìn trừng trừng vào Eriol, Syaoran lao vào bếp để giúp Sakura. Kero bay tới chỗ Eriol. “Sẽ không lâu đâu, ngay bây giờ…” - cậu nói.

“Đúng vậy!” - Eriol nói, nhìn từ Kero sang Ruby - “Tôi có cảm giác ngày hôm nay… chúng ta sẽ có khối trò vui!!”

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:02 pm

Chappy 3

“Ngon quá!!” - Ruby kêu lên - “Nó ngon hơn thứ trà mà tôi vẫn thường pha nhiều! Trà của tôi lúc nào cũng đắng lắm!”

“Đúng vậy!” - Eriol nói - “Nó rất ngon, ngon hơn trà của Ruby!”. Ruby nhìn về phía cậu.

“Ah ha ha… Arigatou!” - Sakura nói - “Nhưng, Syaoran-kun cũng giúp mình mà… Đó là lí do tại sao trà ngon như vậy^^!”

“Tất cả những gì mình làm chỉ là thả túi trà vào thôi mà!” - Syaoran vặn lại.

“Được… Tất cả những gì mình làm cũng chỉ là đun nước, Syaoran-kun!”

Syaoran lúng túng - “Có lẽ cậu không cần tới tận hai người để pha trà đâu nhỉ…”

“Vậy, tại sao nó lại ngon hơn trà của tôi?” - Ruby hỏi. Eriol cười thầm. Ruby từ từ nhìn sang cậu, rồi hét lên - “LẦN NÀO CẬU CŨNG BỎ THỨ GÌ ĐÓ ĐẮNG VÀO TRÀ CỦA TÔI, ĐÚNG KHÔNG ERIOL-KUN??! ”

“Cũng có thể…” - Eriol trả lời một cách bị động. Sakura lo lắng toát mồ hôi. Lờ đi cơn thịnh nộ của Ruby Moon, Eriol nói - “Sakura-san, cậu có video game nào không?”

“Uh, có!” - Sakura nói. Cô dừng lại - “Cậu thích video game sao?”

“Oh, đúng vậy!” – Eriol tán dương - “Chúng… chứa đầy những điều thú vị!”. Cậu liếc nhanh sang chỗ Kero.

“Được thôi, vậy mình sẽ cho cậu xem những gì mình có, cũng không nhiều đâu!” - Sakura nói - “Để cậu có thể chơi game cùng với Syaoran-kun”

Syaoran nhìn trừng trừng Eriol bằng ánh mắt toé lửa. Eriol cười, nụ cười mang hàm ý ‘thật vui khi được ganh đua cùng cậu!’. Và cứ như vậy, tất cả cùng đi lên tầng trên. Ruby vẫn đang nổi giận.

Họ đi vào phòng Sakura. Eriol cầm bộ điều khiển lên. Nó lóe sáng đỏ trong vòng nửa giây nhưng có vẻ chẳng ai để ý, ngoại trừ Kero. Eriol kiểm tra bộ điều khiển trong vòng hai giây bằng những ngón tay của mình, rồi nói: “Tôi nghĩ cái kia sẽ tốt hơn!”. Cậu nhặt cái điều khiển thứ hai lên và nó cũng loé sáng như vậy. Kero cố nín cười. “Được rồi, Li!” - cậu nói - “Cầm lấy bộ điều khiển của cậu này!”. Syaoran cầm điều khiển của mình, và khuôn mặt Eriol trở nên trầm ngâm. “Thực sự thì…” - cậu nói - “Tôi muốn xem cậu chơi game với Li hơn, Sakura-san!”. Cậu đưa bộ điều khiển cho cô.

“N-Nhưng, mình chơi kém lắm!!” – Sakura nói, thấy hơi ngạc nhiên.

“Không sao đâu!” – Eriol nói - “Tôi muốn xem hai cậu chơi trò này!”. Cậu chọn lấy bộ “Dòng dõi kiếm sĩ”.

“Nhưng mình chưa từng chơi trò này bao giờ mà!!” - Sakura thốt lên.

“Được thôi mà, không sao đâu^^!” - Eriol nói một cách hào hứng, cười xếch đến tận mang tai - “Đây là trò dành cho hai người chơi, vậy nên Li sẽ giúp cậu! Dù gì, cậu ấy cũng rất giỏi kiếm thuật mà!”

Syaoran lúng túng, vặn lại - “Vậy thì đã sao? Tôi cũng chơi game dở tệ! Tôi chỉ giỏi khi sử dụng thanh kiếm của mình thôi!”

“Ngược lại…” - Eriol ngắt lời - “Tôi nghĩ cậu sẽ phải dùng đến nó nhiều hơn cậu tưởng đấy, Li!”

“Eh…? Cậu thật là điên…!” – Syaoran nói với Eriol.

Bây giờ, Eriol đang cười, nụ cười ranh mãnh. “Ngược lại, một lần nữa” cậu thì thầm với chính mình, lần này lại là giọng của Clow - “Tôi nghĩ tôi biết mình đang làm gì…”. Nói rồi, cậu mở ổ đĩa, đặt trò chơi vào, rồi ấn nút bật.

…Chẳng có gì xảy ra cả...

“Cậu thật là điên…” – Syaoran nói, nhưng trước khi cậu kịp gọi Eriol bằng bất kì thứ gì khác, cậu và Sakura đã bị hút vào trong TV.

Yue đột ngột tung cửa lao vào phòng, chỉ vào Eriol và vẫy vẫy một mảnh giấy ở trên không - “Ngài Clow, đây chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?!! Ngài không thực sự…”. Cậu đột ngột ngừng lại giữa câu nói khi thấy Ruby đang ngồi trên giường Sakura.

“Chào anh chàng mặt trăng!!” – cô nói, cười ranh mãnh.

Yue chỉ nhìn chằm chằm vào cô, không động đậy. Tay trái của anh vẫn giữ chặt mảnh giấy ở trên không, tay phải vẫn đang chỉ vào Eriol, còn khuôn mặt của anh là sự pha trộn kinh khủng nhất mà mọi người từng thấy của sự sợ hãi, hoài nghi, kinh hoàng và thất bại hoàn toàn. Mắt Yue giật giật hai lần, rồi cuối cùng anh đột ngột đổ rầm xuống sàn. Tính về diện tích của chiếc áo choàng trắng dài và đôi cánh, Yue đã gần như chiếm hết mặt sàn. “Và hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất tôi từng có!” – anh cằn nhằn.

Ruby giả làm bộ mặt nhăn nhó. “Aww, Yue vui tính của chúng ta mà lại đang tức giận cơ đấy à?” – cô chế nhạo.

Yue ngẩng đầu lên, chống tay để nhổm dậy - “Đúng vậy đấy, cô có thể thấy rằng tôi đang tức như thế nào. Chỉ cần nhìn vào mặt tôi là đủ!”. Rồi anh nhìn trừng trừng vào Ruby.

“Ooooh, nhìn xem ai vừa có khả năng biểu cảm mới kìa!” - Ruby kêu lên - “Tối qua anh đi ngủ vào lúc nào vậy, Ngài Vui Vẻ? Oh, tất nhiên, sorry tôi quên mất! Anh không điều khiển được mình khi đi ngủ, bởi vì hình dạng nguỵ trang của anh có cuộc sống riêng!”

Vẻ mặt Yue tối sầm lại. “Cẩn thận đấy, cô nhóc bươm bướm!!” – anh gầm gừ.

Ruby kiểm tra lại kết quả việc chọc giận của mình - “Wow, tôi đang sợ thật đấy, ít nhất là trong lúc này. Biết đâu tôi sẽ khá hơn… oh, tôi cũng không biết nữa… nếu mách với mẹ tôi về anh hoặc thứ gì đấy tương tự…”

“Cô đâu có mẹ!” – Yue hét lên.

“Bingo!” – Ruby nói - “Vậy nên tôi mới thấy thật đáng sợ làm sao!!”

Yue làm kí hiệu tỏ vẻ phẫn nộ. “Cảm ơn vì đã tống ngày hôm nay của tôi xuống bồn cầu!!!” – anh cằn nhằn, ngồi dậy.

“Oh, anh luôn được chào đón!” – Ruby nói - “Anh có cần tôi tống luôn cái đầu của anh xuống đó với nó không?”

Ngay khi Yue chuẩn bị quăng cho Ruby một câu lăng mạ khác nữa, thì Eriol nói: “Yue… Ruby… Dừng lại ngay! Sakura-san và Li sẽ tỉnh lại bất kì lúc nào. Và Yue, nếu cậu thích Ruby nhiều đến vậy, cậu chỉ cần nói cho cô ấy biết là được mà, thay cho những trận chiến như thế này!”

“Cái gì?! Ông có bị mất trí không vậy, ngài Clow?!” - Yue thét lên.

Eriol cố tỏ vẻ quan tâm đến việc này, một lát - “Tốt thôi, tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Nhưng nếu công bằng mà nói, thì cậu không bao giờ la hét - trừ khi đang ở gần Ruby. Mặt cậu cũng đang đỏ lựng lên kia kìa…”

Yue, dù biết đây là ngài Clow vẫn bất chấp tất cả, cốc vào đầu Eriol một cái làm cậu ngã xuống sàn.

“Tuy nhiên, chắc tôi cũng có thể bị mất trí, ha ha…” – Eriol rên rỉ khi bị hạ gục.

Ruby bắt đầu cười lớn - “Heh, cú đó đẹp đấy, anh chàng si tình! Anh định hôn tôi bây giờ hả, công tử bột?”

Yue quay ra và nhìn cô một cách lạnh lùng - “Không. Có lẽ Clow cần được gửi đến bệnh viện tâm thần!!”

“Tốt thôi, có lẽ tôi nên thế…” - Eriol nói, ngồi dậy - “Nhưng chúng ta nên kiểm tra tình hình của Sakura-san và Li trước đã. Họ sắp tỉnh dậy rồi đấy!!”

“Tại sao cậu lại trả lời khi Yue gọi cậu là ‘Clow’, nhưng với tôi thì không?” - Kero hỏi Eriol bằng giọng khó chịu pha chút ganh tị.

“Cái đó thì tôi không biết, được chưa? Đó là do tính cách của Clow. Nhưng bây giờ chúng ta phải quan sát họ đã! Nhìn kìa, họ đang tỉnh dậy!"

Tất cả mọi người đều quay ra để nhìn vào TV. Sakura và Syaoran cuối cùng cũng đã từ từ mở mắt…

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:02 pm

Chappy 4

“Ugh, chuyện gì vừa xảy ra vậy?” - Syaoran hỏi, lắc mạnh đầu.

“Mình không biết… Chúng ta đang ở đâu đây?” - Sakura hỏi. Chỉ có bóng tối vây quanh họ.

“Sakura-san!” – một giọng nói khác vang lên - “Cậu có nghe thấy mình không?”

“Eh…? Eriol-kun? Cậu ở đâu vậy, Eriol-kun?” – Sakura hỏi.

“Mình ở trong phòng cậu” - Eriol trả lời.

“Vậy… chúng tôi đang ở đâu?” – Syaoran hỏi.

“Mi đang ở trong video game đó, nhóc!” - Kero trả lời - “Cậu cũng vậy, Sakura!”

“Eh… Tụi mình… ở trong video game?!” - Sakura kêu lên, vẻ nghi ngờ.

"Yup!” - Eriol nói - “Nhìn lên kìa!”

Sakura và Syaoran hướng ánh mắt lên phía trên và thấy một bó thư màu trắng lớn.

“Nó viết gì vậy?” - Syaoran hỏi.

Sakura giải trừ phong ấn cây gậy phép - “Mình không biết. Mình sẽ lên xem”. Cô rút ra một lá bài Sakura và hô: “Fly!”. Đôi cánh xuất hiện và Sakura bay tới chỗ những bức thư. Cô bay lơ lửng trước chúng một lát, trong sự yên lặng. “…Syaoran-kun?” – cuối cùng, cô nói khẽ.

“Sao vậy???’” – Syaoran hỏi.

“…Chúng viết là ‘Dòng dõi kiếm sĩ’, Syaoran-kun!”. Cô đáp xuống trước mặt cậu. Đôi cánh biến mất và trở lại thành một lá bài. Đột nhiên, cô nắm chặt lấy vai Syaoran và bắt đầu lắc thật mạnh - “CHÚNG VIẾT LÀ ‘DÒNG DÕI KIẾM SĨ’, SYAORAN-KUN!!!”

“Sakura-chan, bình tĩnh nào!”

Sakura ngừng lắc Syaoran. “Eh…? Giọng một cô gái ư…?” – Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi nhận ra rằng đó là ai - “Ah! Akizu… Er… Ruby-san?”

“Haaaaai!!” – Ruby hát - “Dù gì đi nữa, Sakura-chan, cách duy nhất để thoát ra khỏi trò chơi này là phải chiến thắng nó!”

“Im đi, Ruby…” – Một giọng nam trầm vang lên. Theo sau là âm thanh của một ai đó ngã xuống sàn, và “Oof! Anh thật ích kỉ quá đi!! Đừng có đẩy tôi ra khỏi giường một cách bất lịch sự như thế chứ!”. “Tôi sẽ làm những gì tôi muốn” – giọng kia đáp lại.

“Có phải là…?” - Syaoran hỏi, nhưng Sakura đã biết đó là ai .

“Yue-san?! Anh cũng ở đây sao?!”

“Đúng thế!” – Yue nói - “Thật không may!”

“Nếu anh không muốn ở đây, thì sao anh không đi đi, kẻ thô lỗ kia?” – giọng Ruby xì ra.

“Tôi phải bảo vệ Sakura. Sống với điều đó hoặc không sống nữa. Mà sao cô không chọn sự lựa chọn thứ hai nhỉ, tôi có thể lo chuyện đó cho cô!”

“Oooooh, đó có phải là một lời đe dọa không nhỉ?”

“Mọi người, mọi người, tập trung vào đây nào!” – Eriol yêu cầu - “Sakura-san tội nghiệp đang mất bình tĩnh, còn hai người thì lại chỉ đứng đây gây sự với nhau thay vì giúp đỡ sao!”

“Sao tất cả bọn họ cứ làm như mình không tồn tại vậy…?” – Syaoran thở dài.

“Được thôi!” - Yue nói với Eriol, không để ý đến Syaoran. “Dù gì, Sakura, chúng tôi đã thử nhấn nút Start, nhưng vẫn không thể thoát khỏi màn hình giới thiệu. Và khi Clow đưa cô vào trò chơi, thì chẳng ai nhớ đến việc tìm hiểu cách chơi cả…!” - Yue nói với Sakura

“Geez, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!! Tôi cũng đang tìm bản hướng dẫn chơi trên mạng đây!!" - Kero càu nhàu. Một lúc sau, cậu reo lên: "Aha, hướng dẫn nói rằng cần phải bắn rơi hết những lá thư trên màn hình giới thiệu!”

Sakura nhìn lên những lá thư màu trắng lớn - “Hmm… Ah! Mình biết rồi!”. Sakura lấy ra một lá bài và ném nó lên không - “Shot!”. Shot hiện ra, và Sakura nói: “Shot, bắn vào những lá thư màu trắng!”. “Bang! Bang! Bang!”, từng lá một, những bức thư bị phá hủy hoàn toàn. Ngay khi lá thư cuối cùng bị phá hủy, màn hình màu đen thay đổi, rồi Sakura và Syaoran thấy họ đang ở trên đỉnh một ngọn núi cao.

Những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trước mặt họ. “Đây chắc là video mở đầu” – Syaoran nói. Cậu bắt đầu đọc những dòng chữ. “Từ rất, rất lâu rồi, đã từng có một nền văn minh nhỏ. Họ sống trong hòa bình và hạnh phúc, cho đến một ngày định mệnh, khi một con rồng đen khổng lồ trốn ra từ địa ngục. Con rồng hoành hành dữ dội và phá hủy thành phố, giết hết tất cả. Chỉ trừ một vài người. Kiếm sĩ mạnh nhất thành phố đã thách đấu với con rồng, nhưng một lúc sau, ông ta hiểu rằng mình sẽ thua cuộc. Ông ta niệm chú và nhốt con rồng vào trong một nhà tù ma thuật, nhưng trước khi kịp làm điều đó ông ta đã bị nhận chìm vào trong một chùm lửa”

“TRÒ CHƠI NÀY THẬT ĐÁNG SỢ QUÁ ĐIII!!!!” – Sakura khóc thét lên. Trong khi Syaoran cố an ủi Sakura, Eriol đọc nốt những dòng chữ.

“Một vài người trong số sống sót là họ hàng của người kiếm sĩ. Họ chạy trốn khỏi thành phố và đi đến một nơi xa, rất xa, và cuối cùng ổn định ở một nơi ở mới. Nhiều năm sau, một chàng trai và một cô gái – vốn là những người thừa kế của kiếm sĩ năm xưa – cảm thấy cần phải trở về nơi tổ tiên họ đã ra đi. Họ gặp những người khác ở nơi còn sót lại của nền văn minh xưa cũ. Cả hai đã trở nên rất khéo léo và thuần thục trong việc sử dụng kiếm, nên họ quyết định sẽ tìm con rồng và giết nó để trả thù cho tất cả”

“WAAAAAAAAAAAH!!!” - Sakura khóc - “MÌNH KHÔNG MUỐN CHƠI TRÒ NÀY ĐÂU!!!”

“Sakura, thôi nào, chúng ta nhất định làm được việc này mà!” - Syaoran nói - “Chúng ta càng làm xong việc này nhanh thì sẽ càng sớm được ra khỏi đây! Cậu nhớ không, 'Nếu là Sakura, thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu!', câu thần chú vô địch của cậu đó!”

Sakura sụt sịt - “Thôi được… cũng có thể…”

“Này!” - Eriol nói - “Mọi người cần phải có phục trang thích hợp chứ!”

“Eh…? Tại sao?!” - Syaoran hỏi, nhưng trước khi mọi người kịp nói thêm bất kì điều gì, Eriol đã đưa cây gậy phép lên. Syaoran bỗng nhiên thấy mình đang mặc bộ áo choàng xanh lá Trung Quốc cậu vẫn mặc hồi đi thu phục những lá bài Clow, còn Sakura thì mặc bộ trang phục hoàng tử trong vở kịch ở trường, vở kịch mà Syaoran đóng vai công chúa.

“Sao lại là bộ này?” - Sakura hỏi.

Eriol cười - “Nó rất dễ thương, hợp với trò chơi này, và trông có vẻ dễ cử động khi mặc vào!”

Sakura, Syaoran, Kero, Ruby, và Yue đều toát mồ hôi. “Ngài trở thành một người mắc bệnh tâm thần từ khi nào vậy…?” – Yue hỏi Eriol.

“Oh, nó đã có từ khi tôi vẫn còn là Clow!” - Eriol nói một cách vui vẻ, làm như điều đó chẳng có gì tồi tệ.

“Tốt thôi, trang phục của Sakura-chan trông cũng dễ thương …” – Ruby nhận xét - “nhưng nó vẫn không có nghĩa rằng cậu không điên rồ, Eriol-kun à…”

“Đợi đã! Có thêm vài dòng chữ nữa trên màn hình kìa!” - Kero nói. Cậu bắt đầu đọc chúng: “Nhưng con rồng đã cảm nhận được quyết định của họ, nên nó đã giải thoát cùng với mình…binh đoàn… ác quỷ… là tay sai của nó”. Kero nhìn chằm chằm vào màn hình - “Uhm...Nó chắc chắn là điều không tốt…”

“TẤT NHIÊN LÀ RẤT RẤT KHÔNG TỐT RỒI! ĐIỀU ĐÓ THẬT KINH KHỦNG!!” - Sakura nức nở. Cô dựa vào Syaoran – lúc này gần như đã hoàn toàn mất thăng bằng.

“Này, cậu tự đứng lên đi, Sakura!! Đừng đẩy mình ra khỏi ngọn núi chứ!! Nếu không sau đó cậu sẽ phải chơi trò này mà không có mình đấy!”

“Sakura-san và bạn...” – giọng Eriol vang lên, vẻ thích thú.

“Tên tôi là Li, cậu biết mà!!!” – Syaoran nói lại.

“Tôi không quan tâm” - Eriol nói - “Cậu có thấy con rồng nào không?”

Syaoran, Sakura nhìn vào khoảng không và mở rộng tầm mắt. Sakura bắt đầu run lên một cách mất kiểm soát. Cô giữ chặt Syaoran, như thể giữ lấy cuộc sống yêu quý của mình vậy.
“Không!” - Syaoran nói - “nhưng chúng tôi có thấy một đội quân khổng lồ...của những tên ác quỷ tay sai!!”

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:03 pm

Chappy 5

“Tại sao cậu lại cho rằng họ sẽ sống sót được cơ chứ?!” - Yue hét lên.

Ruby cau mày - “Này, ngừng ngay việc đánh giá thấp Sakura-chan! Sakura chắc chắn sẽ vượt qua được điều tồi tệ này!”

“Cô nói ‘ngừng việc đánh giá thấp Sakura' nghĩa là thế nào? Cô ấy đang run lên như một chú cún nhỏ trơ trọi giữa trận bão tuyết kia kìa!!”

“Wow! Thật là một phép ẩn dụ tuyệt vời! Nếu anh giỏi giang trong văn học đến thế, thì chẳng lạ gì việc anh lại tệ trong cuộc sống đến vậy!!”

Eriol thốt lên - “Wow! Có lẽ hai người thích nhau còn nhiều hơn tôi nghĩ đó…”

“Cái gì?!” - Ruby và Yue cùng hét lên. Eriol chỉ cười thầm.


“Xin chàooo, chúng tôi đang rất cần sự giúp đỡ đây!!” - Syaoran gọi.

“CHÚNG SẼ ĂN CHÚNG TA MẤT!! CHÚNG SẼ GIẾT CHÚNG TA MẤT!!! CHÚNG TA SẼ CHẾT MẤTT!!!!” - Sakura kêu lên thất thanh.

“Sẽ không thế, nếu cậu đi xuống và làm một việc gì đó với chúng!” - Kero nói.

“Buh- buh- buh…”

“Thôi nào, Sakura!” - Syaoran nói một cách cẩn thận - “Mình chắc chắn rằng chúng ta sẽ có thể làm được việc này. Giờ thì đi xuống dưới thôi!”

“Mình… mình… thôi được…” - Sakura miễn cưỡng đồng ý - “Float!”. Thế là Sakura và Syaoran được bao bọc bởi một hình cầu màu hồng lơ lửng và bay xuống núi. “Mình biết rồi!” - Sakura bỗng nói - “Sao chúng ta không bay qua quân địch nhỉ?”. Cô ra lệnh cho Float bay ngược lại, nhưng có vẻ cái gì đó đã chặn họ lại, mặc dù chẳng có gì phía trước ngoài không khí cả.

“Này, cái quái gì vậy?” - Syaoran hỏi một cách khó chịu. Họ cố gắng thử lại nhiều lần nhưng vẫn không thể vượt qua cùng một vị trí.

“Các cậu đã đi đến ranh giới của bàn này rồi!” – Eriol giải thích - “Không có gì vượt qua được chỗ đó mà tồn tại trong trò chơi này cả, nên các cậu vẫn phải chiến đấu với lũ quái vật thôi! ”

Sakura giận dỗi - “Lại một lần nữa ý tưởng của mình không thực hiện được…”. Họ đáp xuống phía trước đoàn quân đang tiến lên. “Làm sao chúng ta thắng được bây giờ?” - Sakura hỏi - “Hai người đánh lại chúng như… châu chấu đá xe vậy!!”

“Chúng ta sẽ làm được, bằng cách nào đó!” - Syaoran nói, rút kiếm ra. Cậu nhìn vào mắt Sakura - “Nhưng nếu cậu bị thương, hãy hứa với mình rằng cậu sẽ kêu lên nhé!”

Sakura nhìn cậu một lát, rồi mỉm cười thật ấm áp. “Cảm ơn cậu đã lo lắng cho mình!” – cô nói.

Syaoran quay đầu lại về phía quân địch đang tiến lên. “S-sao cũng được!” – cậu nói, đỏ mặt.

“Ngừng ngay chuyện tình lãng mạn của hai người lại và tấn công đi!” – Kero gắt - “Đặc biệt là mi đó, nhóc!”

“Cái gì?!” – Syaoran hét - “Tôi không…”

“Syaoran-kun, cẩn thận!”

“Eh?!” - Syaoran quay lại và ngay lập tức, ăn luôn một gậy như trời giáng vào mặt. Cậu ngã văng ra phía sau và tiếp đất bằng lưng. May mắn là cậu ngồi dậy được ngay, nhưng trông có vẻ vẫn rất choáng.

“Đó là điều sẽ xảy ra khi mi mất cảnh giác đó, nhóc!” - Kero cười lớn.

Sakura vẫn đang dùng lá bài Sword để hạ những con yêu tinh và quái vật. “Im lặng đi, Kero-chan, cậu cũng là một trong những lí do làm Syaoran mất cảnh giác đấy!” – cô hét trả. Sakura đã tiêu diệt được gần hết lũ quái vật trước mặt, nhưng chúng vẫn còn rất nhiều, chỉ cách đám đã bị tiêu diệt có vài bước chân. Cô chạy tới chỗ Syaoran - “Cậu có sao không, Syaoran-kun?”

Syaoran chớp chớp mắt và lắc mạnh đầu cho bớt choáng - “Ừ, mình vẫn ổn! Cậu sử dụng kiếm khá tốt đấy Sakura, dù chẳng mấy khi mình thấy cậu dùng nó cả!”

“Ah ha ha… arigatou! Đó là vì mình đã quan sát cậu rất nhiều lần mà, Syaoran-kun!” ( thực ra thì đó là thuộc tính của lá The Sword^^)

Syaoran cảm thấy tai mình đỏ lên. “Đừng nói những điều như vậy nữa!” – cậu vừa nói vừa đứng lên.

“Eh? Tại sao?” – Sakura hỏi.

“Cậu ấy không tập trung tốt lắm khi có cậu ở bên cạnh đó, Sakura-san” – giọng Eriol cười lớn.

“Im đi, Hiragizawa!” - Syaoran vừa gầm gừ vừa chém lũ yêu tinh gần lối ra. Sakura nhún vai và họ tiếp tục chiến đấu.

...............................................

“Aaaah, chúng nhiều quá!” – một lúc sau, Sakura nói - “Mình bắt đầu mệt rồi, Syaoran-kun!”

Syaoran tiếp tục chém và thỉnh thoảng thêm vào vài cú đá. “Mình cũng vậy!” – cậu nói trong hơi thở dốc - “Mình không biết còn có thể làm việc này bao lâu nữa…”

“Hai người cần tìm cách nào đó để hạ tất cả bọn chúng một lượt!” – giọng của Yue vang lên.

“Tất cả một lượt…” - Sakura lặp lại, cố gắng tập trung nghĩ. “Ah! Đúng rồi! Syaoran-kun, cậu tránh ra đi!”

Syaoran không phản đối gì. Cậu chạy nhanh về phía sau. “Mình hi vọng cậu biết cậu đang làm gì!” – cậu nói.
“Yup!” - Sakura trả lời, rút ra một lá bài. “Big!” – cô hô lớn. Và cô lớn lên, lớn lên, lớn lên, đến khi lũ quái vật chỉ còn nhỏ như kiến. “Cậu ở đâu, Syaoran-kun?” – cô hỏi, sợ rằng mình sẽ dẫm vào cậu. Syaoran sử dụng lá bùa Lửa để tạo ra một cột lửa xông thẳng lên trời từ chỗ cậu đang đứng. “Được rồi!” - Sakura tự nói với mình. Cô nhìn xuống những con quái vật nhỏ như kiến. “Tốt thôi… Ta đến đây!!”. Cô nhấc chân lên và… “BAM! BAM! BAM!”, Sakura dẫm xuống mạnh nhất có thể lên lũ quái vật. “Hãy…chết…đi…hỡi…những…tên…sâu…bọ…bé…nhỏ!” – cô nói giữa những nhát dẫm. Syaoran vẫn tiếp tục giữ cột lửa nên cậu không bị dẫm trúng.

Eriol vừa cười vừa lắc đầu - “Thật vui nhộn!!”. Cậu quay sang Kero - “Tôi thấy rất vui khi cậu nghĩ ra ý tưởng này!”

Yue chầm chậm quay đầu sang Kero - “Đây là… Ý TƯỞNG CỦA CẬU?!!”. Anh gầm lên với đôi mắt tóe lửa - “Tại sao cậu lại thử cho Sakura bị giết vậy hả?!”

“Úi chà, chắc chắn hôm nay nhiệt độ ngoài trời sẽ rất cao đây, nhỉ?” - Ruby hỏi - “Hình dạng ngụy trang của anh chắc đã đi ngủ vào lúc bốn giờ sáng, hay gì gì đó...”

Yue chạy vòng qua để đối diện với Ruby - “Đừng làm tôi phải tấn công cô đấy…!!”

“Tốt thôi, nếu anh không thử tấn công tôi ngay bây giờ, thì điều đó hẳn nghĩa là anh có thích tôi!” - Ruby nói, vẻ thách thức.

Mặt Yue chuyển sang màu hồng. “Cô thật điên!!!” – anh hét lên.

“Tốt thôi, anh nói rằng Eriol-kun đã mất trí và nói tôi điên, nhưng còn việc anh thích tôi hay không thì anh vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, tính đến lúc này!” - Ruby nói - “Nếu anh không thích tôi, thì anh hãy nói là không đi!”

Trong một phần của giây, vẻ kinh hoàng lướt qua khuôn mặt Yue, nhưng anh đã nhanh chóng trở lại bình thường. “Ai nói rằng cô không thích tôi?!” - Yue cười ranh mãnh.

Trông Ruby có vẻ kinh ngạc - “Tôi? Hah! Ngày mà tôi thích anh là ngày anh có thể thắng tôi!”

Yue cười tự mãn - “Wow! Hoặc cô thật sự quá tự tin vào sức mạnh của mình, hoặc cô có thích tôi!”

“Nếu tôi thích anh...” - Ruby chế giễu - “Tôi sẽ không hôn anh cho tới khi anh là tên con trai cuối cùng còn lại trên Trái Đất!!”

“Oh, thật không?” - Yue nói, bay lên không, triệu hồi cung tên và mũi tên ma thuật của anh - “Hãy thử kiểm tra xem, nếu cô đang nói dối”
Nhận ra rằng mình vẫn đang trong hình dạng ngụy trang, Ruby quay xung quanh và nhìn về phía Eriol - “U-um, Eriol-kun? Cậu có thể…?”

Cung tên và mũi tên của Yue biến mất và anh cười phá lên - “Haha, tôi quên mất! Cô không thể tự biến đổi về hình dạng thật mà không có Clow làm việc đó giúp cô! Hahahaha!”

Ruby đảo mắt và liếc nhanh Eriol - người đang cười tự mãn, và biến đổi cô trở về hình dạng thật trong khi Yue vẫn đang tiếp tục cười.

“Hahaha, heh—Oof!” - Yue văng thẳng về phía sau và đập vào cánh cửa khi bị bắn trúng bởi một hàng rào pha lê đen.

“Hãy nói về việc anh đã mất cảnh giác, nhé!” - Ruby nháy mắt.

“Clow! Ngài biến đổi cô ta làm gì chứ?!” - Yue hét lên.

Ruby cười tự mãn - “Anh biết cậu ấy luôn luôn đứng về phía tôi, bởi vì cậu ấy muốn tôi tốt hơn anh!” – cô nói.

Răng Yue đập vào nhau cầm cập khi anh nhảy lên và triệu hồi khối pha lê của mình - “Tại sao cô…!”

“Làm ơn đừng đánh nhau trong phòng em, mọi người!!” - Sakura kêu lên. Cả Yue và Ruby dừng lại ngay lập tức việc họ đang làm và nhìn chằm chằm vào cái tivi. Sakura đã nhỏ trở lại và tất cả lũ yêu tinh đã biến mất. “U-Um, em đã nghe thấy những gì hai người nói, và…”

“Gomenasai!” – Cả Ruby và Yue cùng đồng thanh nói. Họ quay sang người bên kia với vẻ ngạc nhiên, và cùng đỏ mặt một chút, rồi nhanh chóng quay lưng và khoanh tay lại. Eriol cười thầm, cảm thấy chính xác điều gì đang xảy ra.

Kero, mặt khác, lại chẳng quan tâm gì đến việc đó - “Yay! Cậu đã tiêu diệt tất cả quái vật, Sakura! Thật tuyệt vời, sử dụng lá bài The Big!”

“Này, tôi cũng giúp đấy chứ!” - Syaoran nói, xoa xoa cái mũi bị thương.

Kero nhìn, vẻ chán ngắt - “ Nhưng Sakura đã giết được hết bọn chúng!”

“Tại sao cậu…?!” - Syaoran bắt đầu gầm gừ, nhưng trước khi cậu kịp nói ra bất kì điều gì khác thì Sakura đã ngăn cậu lại. Cô nhìn từ bên này qua bên kia, nhìn ra khu vực xung quanh mình, và cuối cùng cô chỉ hỏi một câu đơn giản...

“Giờ chúng ta làm gì đây?”

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:04 pm

Chappy 6

“Uhm, mình cũng chưa chơi trò này bao giờ…” - Eriol nói - “Nhưng mình nghĩ cậu nên đi tìm con rồng bây giờ luôn đi, Sakura-san!”

“Vậy là họ lại lờ đi sự có mặt của mình rồi…” Syaoran vừa lầm bầm vừa đá mấy hòn sỏi. Cậu nhìn lên và gần như ngã ngửa ra sau khi thấy khuôn mặt tươi cười của Sakura đang ở ngay sát cậu.

“Đừng lo Syaoran-kun, vì mình vẫn biết cậu đang ở đây mà!” - Sakura nói - “Và cho dù Kero-chan có nói rằng cậu đã chẳng giúp được gì nhiều, thì cậu ta quả thực chẳng biết gì vì cậu ta đâu có bị ném vào trong trò chơi này đâu!”. Ánh mắt Sakura tỏa ra sự ấm áp, dịu dàng đầy hạnh phúc, rồi cô nở nụ cười như một thiên thần: “Mình sẽ cảm thấy thật sự sợ hãi nếu không có cậu ở đây!”

Syaoran biết rằng nếu cậu không lùi lại vài bước thì khuôn mặt sẽ đỏ rực lên như mặt trời vậy. Thật không may, khi làm điều này thì chân cậu đã vấp phải một cái rễ cây và cậu bất ngờ ngã lộn nhào.

Kero nhìn khuôn mặt bối rối của Syaoran và cười lớn. “Cố đừng có hâm nóng trò chơi này quá mức chứ, nhóc con!”. Syaoran cau có, nhưng cậu không thể thật sự cau có với Kero từ khi cậu bị ném vào trò chơi.

Ánh mắt thiên thần của Sakura biến mất - “Eh? Syaoran-kun? Cậu có ổn không?”

“U-uh…” – Syaoran nói, vội vã gượng đứng lên trên hai chân mình - “Mình chỉ không biết rằng… ở đây có một cái cây!”

Họ nhìn chằm chằm lên cây một lúc trong sự kinh ngạc đến choáng ngợp. “Nó thật khổng lồ!” Sakura nói nhỏ.

Syaoran vẫn nhìn, vẻ trầm ngâm. “Tốt thôi, mình sẽ trèo lên cây và xem có gì đáng ngờ không” – cậu nói.

“Mình cũng đi nữa!!” - Sakura nói, đôi cánh của cô đã hiện ra sau lưng.

Sakura bay lên đỉnh cao nhất của cái cây trong khi Syaoran nhảy từ cành này qua cành khác một cách nhanh nhẹn, thành thục như đã từng làm việc này cả ngàn lần trước đó. “Một đôi chân tuyệt vời đó, Li!” - Eriol nhận xét.

Syaoran tung ra khỏi đám lá trên đỉnh cao nhất của cái cây cùng lúc Sakura bay tới đỉnh. Syaoran đã định cảm ơn Eriol vì cuối cùng cũng có lời khen cậu được một lần, nhưng những gì cậu vừa nhìn thấy làm cho những từ ngữ của cậu có vẻ không cần thiết, và hơi thở nghẹt lại trong phổi cậu. Phía trước họ là một vùng rộng lớn trải dài toàn cây, tuy tất cả đều thấp hơn nhiều cái cây họ đang đứng nhưng quả thực vẫn rất cao. Và còn hơn cả điều đó… Cây cối bắt đầu chết dần và đồng cỏ trở thành một vùng hoang mạc toàn đất đen, chết chóc. Vùng đồng bằng hoang vắng đã bị vấy bẩn bởi quái vật, và rồi, đâm lên từ phía chân trời như một cái cây cô đơn trên sa mạc, là một ngọn núi lửa không lồ, liên tục phụt ra những luồng khói cuồn cuộn.

Không ai nói được lời nào trong một khoảng thời gian lâu nhất từng thấy, cho đến khi Kero rốt cuộc cũng thốt ra như hết hơi: “Woooooow…”

“…Sakura…” – Syaoran nói, cau mày lại - “Ngọn núi lửa này… Cậu có cảm thấy…?”

Sakura gật đầu: “Có. Thứ cảm giác tỏa ra từ con rồng (câu này hơi khó hiểu, nên mọi người cứ nghĩ nó giống như “mùi của ngài Clow” ấy^^). Nó rất mạnh, nhưng mình lại cảm thấy nó rất lạnh lẽo và trống trải…” Cô run rẩy.

“Ừ thì nó là kẻ đến từ địa ngục mà …” Syaoran nói.

“Eeeeehhhh? Nhưng tôi có cảm thấy gì đâu…!” Kero kêu lên.

Yue gạt Kero ra khỏi phía trước màn hình TV. “Đó là vì cậu đâu có ở trong game, đồ ngốc…”

Ruby nhăn mặt. “Cậu ấy không ngốc bằng anh đâu…” - cô nói - “Anh đã nghĩ tất cả những điều này chỉ là một trò đùa!”

Yue xoay tròn, vẻ bứt rứt. “Tôi chỉ không hiểu tại sao ngài Clow lại có thể đẩy Sakura vào nguy hiểm, nhưng giờ tôi đã biết đó chỉ là cho trò tiêu khiển đầy ích kỉ của ngài ấy,” – anh nói bằng giọng lạnh lẽo.

Ruby nhìn ra chỗ khác. “ Ngài Quần Chẽn Hay Cáu…” - cô lẩm bẩm.

“Tôi nghe thấy rồi đấy nhé!” - Yue rít lên.

“Thì sao?”

“Cô nói ‘thì sao’ nghĩa là thế nào?”

“Tôi muốn anh nghe thấy điều đó, ngài Quần Chẽn Hay Cáu ạ!”

“Im ngay!”

“Anh im thì có!”

Kero và Eriol toát mồ hôi. “Nghe họ như những đứa trẻ nhỏ vậy…” - Kero nói. Eriol cười thầm, nhưng Kero đã nhìn thấy. “Tại sao cậu luôn luôn cười khi thấy họ đánh nhau vậy?” – cậu hỏi. Eriol không rời mắt khỏi họ, và nét mặt biểu lộ sự vui thích không bao giờ mất:

“Bởi vì tôi biết tại sao họ đánh nhau!”

“Tôi cũng vậy,” – Kero nói - “Đó là bởi vì họ ghét nhau”. Eriol vẫn giữ nguyên khuôn mặt ‘điều này thật là vui’. “…Đúng vậy không?” – Kero hỏi, bắt đầu trở nên hơi bối rối - “Đúng không? Này Clow, ờ, Eriol, cậu có nghe tôi không vậy? ĐÓ là bởi vì họ ghét nhau, đúng không? Có đúng không vậy hả??”

“Trái lại...” Eriol nói, nhưng cậu dừng câu nói của mình ở đây, để lại Kero với một mớ bòng bong.

“Clow, tại sao ngài bắt tôi phải gặp cô ta?!” - Yue rít lên ở mức cao nhất có thể của phổi anh, chỉ vào Ruby.

“Ồ, và giờ anh quay ra than vãn với cậu ta sao?” - Ruby hỏi. “Thật hèn hạ làm sao!”

“Chẳng ai nói cậu phải ở đây cả, Yue…” - Eriol nói bằng giọng của Clow.

Giọng Ruby chuyển qua tông chế giễu - “Phải đấy anh chàng đa tình!” – cô nói - “Anh đơn giản chỉ cần đi ra khỏi cửa, và ôm theo tất cả những hi vọng về một mối quan hệ của anh! Tôi thà hôn con sên còn hơn!!”

Mặt Yue chuyển sang màu hồng - “Cái gì làm cô nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm?!”

“Hmm, tôi không biết” - Ruby nói, vẻ mỉa mai - “Có thể đó là vì sự thật rằng ai cũng thấy anh đang đỏ mặt, mặc dù mặt anh quá nhợt nhạt để có thể làm điều đó!”. Cô tặng cho Yue một nụ cười ranh mãnh - “Dù vậy, cũng có thể tôi sai...”

“Vậy đấy, thế thì TÔI ĐI ĐÂY!!!” - Yue hét lên, đá cửa mở tung ra. Eriol, Kero và Ruby ngồi trong yên lặng, nghe Yue lao xuống cầu thang một cách thô bạo và cuối cùng đóng sập cửa ra vào đánh sầm một cái.

“Cậu ta sẽ quay trở lại,” - Eriol nói, vẻ hiểu biết - “Cậu ta chắc chắn sẽ quay trở lại.”

Ruby ngã ra giường, mệt mỏi vì cái trò hò hét này. “Tôi mong rằng anh ta sẽ tránh xa nơi này ra”

Eriol nhìn cô một cách tò mò. “Thật không?” – cậu hỏi - “Đó không phải là điều tôi đã nghĩ”. Cậu quay lưng lại với Ruby, nhìn chằm chằm vào cái TV. “Cho dù là Clow thì cũng có thể tôi sai...”

Ruby nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói lời nào.

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:04 pm

Chappy 7

Sakura và Syaoran đã thoát ra khỏi khu rừng. “…Yue-san đã đi rồi, phải không…?” - Sakura hỏi.

“Ừ…” - Eriol nói - “… nhưng cậu ta sẽ trở lại.”

“Sao cậu có thể chắc chắn vậy?” - Kero hỏi.

Eriol cười lớn - “Hãy tin tôi đi, Kerberos!”

Kero toát mồ hôi - “Nhưng trước đó… cậu đã thừa nhận rằng cậu cần phải vào bệnh viện tâm thần…”

Lần này đến lượt Eriol toát mồ hôi - “Ồ… tôi đã nói vậy sao…?”

“Ờ đúng thế đó!” - Ruby nói.

“Cô ấy nói đúng đó,” - Syaoran nói - “Tôi đã nghe thấy cậu nói vậy. Cậu nói đúng lúc chúng tôi tỉnh dậy mà.”

Eriol nhăn mặt - “Nhưng cậu luôn nói tôi bị tâm thần, bởi vì những lí do gì không rõ mà cậu tỏ ra ghét tôi, cho dù tôi có kí ức của tổ tiên cậu!”

Syaoran dừng bước và hét lên: “Cậu biết rõ lí do tại sao tôi không ưa cậu đấy!”

“Li, tôi không yêu Sakura…” – Eriol mở đầu - “Ít nhất thì cũng không phải theo cách của cậu.”

“Ờ…” - Syaoran càu nhàu - “Tôi biết. Nhưng cậu có khuynh hướng chơi tôi như một món đồ chơi theo cách nào đó khi cô ấy ở gần.”

Sakura toát mồ hôi - “Mình lại lạc đề trong đoạn hội thoại này rồi…”

“Tốt!” - Syaoran cằn nhằn một cách cộc lốc. Sakura hất đầu lên về phía Syaoran, và rà soát từng từ cậu nói - “Ừm, nghĩa là, dù gì thì nó cũng không quan trọng lắm…”

Sakura nhìn chằm chằm vào cậu một lúc rồi mỉm cười - “Dù đang ở trong một trạng thái rất tệ thì cậu vẫn tốt với mình, Syaoran-kun. Arigatou!”. Rồi cô tiếp tục đi.

Mặt Syaoran lại chuyển sang màu đỏ khi cậu nhìn theo cô. ‘Cô ấy cũng luôn tốt với mình nữa’ - Cậu nghĩ.

Eriol mỉm cười - “Sakura-san trông rất dễ thương trong bộ trang phục này, đúng không, Li?”

Khuôn mặt đỏ bừng của Syaoran bỗng dưng tối sầm lại - “Đ-Đó không phải là… Nghĩa là… Tôi không có…!”

Sakura vẫy vẫy ở phía trước - “Syaoran-kuuuuun! Có đi không nào?”

“U-uh!” – cậu gọi với, bắt đầu chạy theo cô.

“Có vẻ cậu thực sự đã giúp Sakura thích nghi được với việc phải vào trong trò chơi này” - Eriol nói với Syaoran. Syaoran không trả lời.

“Này Syaoran-kun,” – Sakura hỏi - “… Chúng ta nên đi đường nào bây giờ?”. Họ nhìn xung quanh và thấy cây ở tất cả mọi hướng. “Eriol-kun? Ruby-san? Kero-chan? Có ai nhớ đường không…?”

“Sao mi không nhìn vào bản hướng dẫn của mi đi, đồ thú bông kia?” - Syaoran nói với Kero.

Lờ đi sự lăng mạ đó, Kero nói: “Nó không nói chính xác đường nào thoát ra khỏi khu rừng, nhưng nó có nói rằng trong khu rừng này có hai cặp tiên đi lang thang. Cả hai cặp đều trông vô cùng hiền lành, nhưng…”

“…Nhưng sao?” - Sakura hỏi, vẻ ngập ngừng.

“Một cặp sẽ dẫn cậu đến lối ra, còn cặp kia… sẽ cố giết cậu.”

Mắt Sakura mở to và nước mắt bắt đầu dâng lên. Cô đã rất cố gắng để không khóc, nhưng cuối cùng nước mắt đã trào ra và chảy dài trên hai má. Syaoran cũng không thể kiềm chế cơn tức giận của mình lâu hơn được nữa - “Hiragizawa, đây hoàn toàn là lỗi của cậu! Tại sao cậu lại làm như vậy?? Có phải đó chỉ là để thỏa mãn trò giải trí của cậu không?!”

Eriol toát mồ hôi - “Ờ thì cũng một phần, nhưng đó là ý tưởng của Kerberos!”

Hơi nóng phụt ra từ tai của Syaoran – “BAKA!! ĐỒ NGỐC!! ĐỒ ĐIÊN!! Đúng ra ta phải sớm nhận thấy đó là mi, ta nguyền rủa mi, đồ nhồi bông!! Ngươi được nhồi bằng cái gì vậy hả, đồ pho mát thiu kia?! Ngươi có bao giờ nghĩ không vậy hả?! Giờ thì hãy nhìn vào những rắc rối ngươi đã gây ra cho chúng ta đi!! Ta mà ra khỏi đây thì… Ờ, khi ta ra khỏi đây, mi sẽ…!!!”

“Syaoran-kun,” - Sakura nhẹ nhàng ngắt lời cậu. Khuôn mặt cô vẫn ướt đẫm và đôi mắt đang ửng đỏ, nhưng cô vẫn cười. “Mình biết cậu tức điên lên chỉ vì thấy mình khóc…” – Sakura tiếp tục sụt sịt, nhưng nụ cười của cô đã hiện ra – “…nhưng cậu cũng không cần phải hét lên như thể đó là tận thế đâu…”

Cơn tức giận của Syaoran ngay lập tức tan đi như bắp rang nhúng nước - “S-Sakura…”

Sakura nhìn xuống đôi giày của mình – “Um… cảm ơn cậu vì đã cố gắng đảm bảo rằng mình luôn hạnh phúc…”. Cô tiếp tục nhìn chằm chằm xuống đôi giày thêm một lúc nữa, rồi kiễng chân và tặng cho Syaoran một cái hôn phớt lên má. “Nếu chúng ta tìm thấy tụi tiên… chúng ta chỉ cần cảnh giác là được mà!” – cô nói. Sakura quay đi và tiếp tục bước để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Syaoran thì chỉ đứng đó, há hốc miệng đầy kinh ngạc, khuôn mặt cậu càng lúc càng đỏ hơn. Cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc che giấu điều đó.

“Này, cậu có nghĩ rằng liệu tên nhóc này sẽ nổ tung không?” - Kero thì thầm.

“Đó sẽ là một sự hỗn độn kinh khủng,” - Eriol nói - “Nhưng nó sẽ rất vui!”

“Cả hai người đều cần được gửi vào bệnh viện tâm thần” – Ruby nói một cách chắc chắn. Cô vẫn đang nằm một cách uể oải trên giường của Sakura nhưng giờ thì đang chơi với một quả bóng nhỏ.

“…Hiragizawa…?” – Syaoran hỏi bằng giọng mơ hồ, không nghe thấy bất kì điều gì mọi người vừa nói.

“Sao?” - Eriol hỏi. Vừa có một sự tạm dừng.

“…Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Eriol cười, vẻ thích thú - “Sakura vừa hôn lên má cậu. Giờ cậu nên đuổi theo cho kịp cô ấy đi, trước khi cô ấy lạc mất cậu và bị lũ tiên khát máu tấn công.”

“S-saooo?!”. Trong chớp mắt, Syaoran đã ở bên cạnh Sakura.

“Chào cậu, Syaoran-kun!” - Sakura nói - “Thật vui là cậu lại tiếp tục đi cùng mình… Ah hah hah…”

“Ừ mình đang ở đây rồi!” - Syaoran hét lên bằng giọng kiểu như ‘Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi sẽ cố gắng để giống như tôi đã làm’.

Sakura chớp mắt. “Cậu có ổn không, Syaoran-kun?” – cô hỏi.

“Ờ mình ổn,” – bằng cách nào đó mà Syaoran đã nói được tất cả làm một - “Hãy đi tìm bất kì thứ gì, ờ, chúng ta đang cần, phải”. Tất cả những từ ngữ của cậu trượt ra và rơi chồng lên nhau, cuối cùng hạ cánh ở một đống chữ cái. Trái với những gì cậu muốn, Syaoran dường như bị buộc phải nói: “Blah”.

Sakura dừng bước và nhìn chằm chằm - “Uh…”

Eriol cười hơi bệnh. “Wah ha ha ha!!” – cậu khịt mũi - “Tôi nghĩ não của Li đã bay ra khỏi tai cậu ta và lên Mặt Trăng rồi!”

“Giống như cậu…” - Ruby và Kero đồng thanh cằn nhằn.

Eriol làm mặt xị ra - “Nàyyyy…”

“Syaoran-kun,” – Sakura nói - “Làm ơn lấy lại, ờ, lí trí của cậu đi…”. Cô để lộ vẻ mặt sợ hãi - “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tụi tiên ác độc kia tới…?”

Syaoran có vẻ đã ngay lập tức lấy lại được sự bình tĩnh của mình - “Ế? Bon tiên á hả?… Ờ nhỉ…”. Cậu rút kiếm ra và đứng chắn trước Sakura. “Chúng ta chỉ cần cảnh giác nếu gặp chúng.”

Sakura toát mồ hôi - “Đấy là… điều mình đã nói trước đó, nhưng… cậu… ờ…”

“Đừng bận tâm,” - Syaoran nói - “Biết đâu chúng ta sẽ tìm được đường ra khỏi đây mà không gặp phải bất kì bọn tiên nào, cả tốt lẫn xấu!”

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:07 pm

Chappy 8

Cánh cửa phòng Sakura đột ngột bật mở và Yue hiện ra, thở dốc như thể anh đã bay được nửa vòng trái đất và quay về. “Xem ai mới quay lại kìa…” – Ruby nói, vẻ thờ ơ – “Đó là ngài Quần Chẽn Hay Cáu.”

Eriol nhìn cô một cách khác thường. ‘Cô ấy tỏ vẻ rất buồn chán, nhưng đôi mắt cô ấy lại ngập tràn niềm vui,’ – cậu nghĩ, cố che giấu một nụ cười – ‘Xem mấy cái này vui thật!’

“Mặc kệ lời nhận xét này,” – Yue nói với Ruby - “Tôi có quà cho cô đây!”

Ruby ném quả bóng của mình vào đầu Yue. “Dừng ngay cái việc chinh phục trái tim tôi đi, anh chàng thiên thần. Sẽ không có tác dụng gì đâu!”

Yue cười ranh mãnh. “Chà, nhưng tôi đã đi khắp nơi để tìm cho cô món quà này đó!” – anh nói, cái nhìn “ác quỷ nguyên chất 100%” nhảy múa trong đôi mắt.

Ruby ngồi dậy - “Thôi được. Nhưng tôi đâu có thấy món quà nào trong đôi tay nhỏ bé đầy bụi bẩn của anh đâu?”

“Ồ, thế mà có đó!” - Yue nói với vẻ phấn khích tột độ.

“Vậy thì đưa đây xem nào!”- Ruby nói, vẻ cau có.

“Đây đây…”. Nụ cười của Yue càng ranh mãnh hơn khi anh đưa bàn tay nắm chặt của mình ngay sát mặt Ruby. Anh nhìn lên cô, không muốn bỏ lỡ bất kì phản ứng nào của cô, rồi cuối cùng xòe tay ra.

Ruby dội ngược lại nhanh tới mức cô trượt chân và ngã xuống sàn, lệch khỏi cái giường chỉ một chút. “Cái… Cái quái gì vậy?!” – cô rít lên, sự tức giận và ghê tởm hiện rõ trong giọng nói.

Sự kinh tởm của Ruby chính là sự hài lòng của Yue. Anh gửi lời cảm ơn chân thành đến sinh vật nhớp nháp đang ngọ nguậy trong tay mình. “Đó là một con sên” – anh nói, giọng chứa đầy sự hân hoan đắc thắng - “Sao? Chẳng phải cô thích chúng đấy thôi?”. Nụ cười ranh mãnh của anh lại hiện ra.

Đến giờ Eriol mới biết chính xác chuyện gì đang xảy ra và cậu cười ngoác đến tận mang tai. “Cô thà hôn con sên còn hơn hôn Yue, nhớ không Ruby?” – cậu nói, cố không cười.

Yue quỳ một chân xuống và cầm tay Ruby, nhẹ nhàng bỏ...con sên vào lòng bàn tay cô. Cô ngồi như hóa đá trong cơn sốc, thậm chí còn không dám thở. Yue rướn người lên để mặt anh ngay sát mặt Ruby, rồi huýt sáo với một nụ cười ranh ma - “Chúc vui vẻ!”

Đôi mắt Ruby trở nên hoang dại. Cô đứng dậy nhanh như chớp, vẩy tay một cách điên cuồng, quăng con sên ra và bôi nó lên tường. “Tất cả đều ĐIÊNhết rồi!!! Cả mấy người đều cần một chuyến du lịch đến bệnh viện tâm thần!! Nghĩa là, dù tôi biết Eriol-kun là một người mắc chứng rối loạn hành vi, nhưng…!”

Một lần nữa, Eriol lại làm mặt xị ra và nói: “Nàyyyy…”

Yue bóc con sên ra khỏi tường (^^) một cách thờ ơ còn Ruby thì run lên sợ hãi. “Làm sao anh có thể cầm cái thứ này như vậy?!” – cô hỏi, vẻ không thể tin được.

Yue cười nửa miệng. “Không thích ốc sên, có lẽ thế” – anh nói với một nụ cười không mấy thân thiện - “Nhưng thật là tệ, bởi vì dù gì cô cũng phải hôn con sên này. Cô đã nói rồi, rằng-”

“Rằng cô ấy thà hôn con sên còn hơn hôn cậu,” - Eriol cắt ngang. Ruby và Yue đều quay ra nhìn cậu, với vẻ mặt ‘hả?’. Eriol cười - “Cô đã nói thà hôn con sên còn hơn hôn Yue, phải không Ruby?”

“Đ-Đó là những gì tôi đã nói…” - Ruby ngập ngừng - “Nhưng… như thế nghĩa là tôi buộc phải hôn con sên này sao?”

“Không,” – Eriol nói - “Cô vẫn có lựa chọn thứ hai mà. Nếu cô thực sự không thể bắt mình phải hôn con sên này…”

Ruby nhìn chòng chọc vào cậu, cân nhắc một lát về những gì cậu vừa nói. Đột nhiên, cô nhận ra ý của Eriol và ngay lập tức mặt cô đỏ lựng lên. “C-Cậu không nói rằng… là tôi… Tôi-tôi-tôi nói là anh ta… nếu tôi không...”

“Nếu cô không muốn hôn con sên, thì cô sẽ phải hôn Yue!” - Eriol kết thúc giùm cô.

“Đợi đã, cái gì?!!” - Yue hỏi trong sự bối rối và một chút lo lắng - “Cái này từ đâu ra vậy? Tôi chỉ muốn xem cô ta hôn con sên hôi hám này thôi mà!”

“Ờ, nhưng Clow đã đúng,” - Kero nói - “Nếu cô ấy không thể hôn con sên, thì chứng tỏ là cô ấy muốn hôn Yue hơn. Cô ấy chỉ có thể chọn một thôi!”. Đến đây cậu ta cười khẩy.

“Tôi sẽ không làm bất kì điều gì!” - Ruby rít lên, nhảy tưng tưng - “Không một ai có thể nói Ruby Moon phải làm gì!”

“Trừ tôi,” - Eriol nói - “Tôi đã tạo ra cô, nhớ không? Bây giờ, hôn con sên hoặc hôn Yue.”

Ruby nhìn trước sau, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng còn má thì đỏ ngang với tóc. Yue cười, điệu cười ác quỷ. ‘Mua ha ha ha, cô ta sẽ phải hôn con sên, ngay bây giờ!’ – anh nghĩ – ‘Cô ấy sẽ không bao giờ hôn mình… Phải không?’. Anh nhìn lại cô một lần nữa. Cô đang thở dốc, và đôi mắt cô… đang rung lên, đầy sợ hãi. ‘Cô ấy cũng đỏ mặt nữa,’ - Yue tự nghĩ với mình – ‘Liệu… Liệu có phải cô ấy thích mình thật không nhỉ?’

Ngay khi Yue nghĩ về những điều này, thì Ruby gục đầu xuống, để che giấu đôi mắt và sự tuyệt vọng. Rồi, một cách chậm rãi và đầy tức giận, cô bước đến chỗ anh, và sau một lúc lâu cô mới thì thầm. “Hãy đảm bảo rằng Sakura-chan vẫn an toàn!”. Rồi cô đẩy anh qua một bên và lao ra khỏi cửa, chạy hết tốc lực xuống sảnh.

Sau đó là một khoảng thời gian dài chìm trong im lặng. Yue chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng sụt sịt của Ruby cùng với tiếng bước chân cô nhỏ dần. “Ai dà,” - Eriol nói - “Xem ra chúng ta đã thiếu mất Ruby rồi!”

Yue khoanh tay lại và dựa vào tường. “Cậu là người đã làm cô ấy bỏ đi, cậu biết đấy,” – anh nói, mắt nhắm lại - “Tôi không cố ý-”

“Tôi biết.” – Eriol lại đổi về giọng của Clow một cách ngẫu nhiên - “Tất nhiên là cậu không cố ý bắt cô ấy phải hôn cậu. Thậm chí cậu còn không buồn quan tâm nếu cô ấy hôn con sên, phải không? Cậu chỉ muốn thấy một Ruby… bình thường, hay la hét, một cáu-với-cậu Ruby. Phải không?”

Yue mở rộng đôi mắt màu bạc và nhìn chằm chằm xuống sàn, cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên. Nhưng trước khi anh kịp trả lời, thì một giọng nói bỗng phát ra từ TV:

“Ặc, chúng tôi đã đi mãi rồi nhưng cảnh vật trông vẫn thế!!” - Syaoran nói, vẻ lo lắng.

“Chúng ta sẽ không bao giờ tìm được lối ra mất…” - Sakura rên rỉ - “Chân mình đau quá… Và liệu có phải Ruby-san đi rồi không nhỉ?”

Eriol mở miệng định nói nhưng Yue đã chen vào: “Ừ… cô ấy đi rồi.”. Eriol nhìn anh một cách tò mò, nhưng anh vẫn đứng dựa vào tường, hai tay khoanh lại và nhìn xuống sàn.
“Này… Này! Cái gì thế kia?!” - Syaoran vừa hỏi vừa chỉ vào cái cây. Có một đốm sáng màu xanh nhạt lấp lánh đang tiến đến họ càng lúc càng gần hơn. Đột nhiên luồng ánh sáng đó chói lòa lên, rồi phía trước Sakura và Syaoran xuất hiện một cặp tiên.

Cả hai cùng cười với Sakura và Syaoran như thiên thần. “Nào, giờ xem chúng ta có gì ở đây nào?” – một con nói.

Bằng một câu trả lời có vần điệu, con kia nói - “Họ là những lữ khách lạc đường, tôi nghe vậy.”

“Ừm, đúng thế…” – Sakura nói - “Ờ, chúng tôi-”

“Các bạn muốn giết con rồng,” – con đầu tiên nói như hát.

“Thật vô lý! Giờ cậu lại còn khoác lác nữa!” – con thứ hai tuyên bố với một nụ cười.

Syaoran và Sakura liếc nhìn nhau, nhưng rồi con thứ nhất lại tiếp tục nói.

“Chúng tôi sẽ đưa các bạn đến bất kì nơi nào các bạn muốn, đổi lại, đơn giản thôi…” – nó cười ngọt ngào.

“… Các bạn phải cho chúng tôi linh hồn mình để đem đến địa ngục, nơi chúng sẽ bị thiêu cháy!” – con thứ hai nói với sự hân hoan.

Rồi đôi mắt chúng chuyển sang màu đỏ cực kì ghê tởm, và với một nụ cười kinh dị trên khuôn mặt, chúng đồng thanh:

“HÃY CHẾT ĐI!!”.

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:07 pm

Chappy 9

Sakura và Syaoran bỏ chạy thục mạng. “Chết tiệt! Sao mà may thế, gặp ngay bọn tiên khát máu!” - Syaoran gào lên giận dữ.

“Chúng ta làm gì bây giờ?!” – Giọng Sakura lộ rõ vẻ kinh hoàng nhiều hơn là tức giận.

“Có lẽ mọi người nên tìm cách đánh bại chúng thì hơn” – Eriol đề nghị.

“Không, đừng có đùa!!” - Syaoran rống lên.

“Có ý tưởng nào không, Yue?” - Eriol hỏi, liếc nhìn “bức tượng” vẫn đang dựa vào tường.

Yue nhìn lên. “Sử dụng những lá bài” – anh nói, giọng không có chút âm điệu nào. Rồi anh lại nhìn xuống.

Eriol nhìn chằm chằm vào anh, rồi bằng một giọng nhẹ nhàng, cậu hỏi - “Còn nhớ những gì Ruby nói với anh trước khi cô ấy bỏ đi không?”

Yue giật mình ngẩng phắt lên - “Làm sao cậu nghe được…?!”

“Tôi có sức mạnh ma thuật mà, nhớ không?” – Eriol nhắc lại.

Yue tự cốc vào đầu mình. “Sao cũng được,” – anh nói, đi đến trước cái TV và ngồi lên giường Sakura.

“XIN CHÀO!! CHÚNG TÔI ĐANG RẤT CẦN SỰ GIÚP ĐỠ ĐÂY!!” - Syaoran hét lên. Bọn tiên cười khúc khích man rợ và niệm chú. Một dòng năng lượng ma thuật màu tím bắn về phía Sakura và Syaoran, quật họ ngã xuống đất.

Yue túm chặt lấy ga trải giường - “Hm… thế còn…”

“Thunder!” – Sakura hét lên, dù không muốn gây nguy hiểm cho Syaoran nhưng cô hiểu mình cần phải làm gì đó. Sấm chớp giáng xuống lũ tiên… nhưng ngay lập tức xuyên qua chúng. “Firey!!”. Một luồng lửa thốc tới xuyên qua bọn tiên, nhưng gần như chẳng làm gì được chúng. “Wood!!”. Dây leo và cành cây quấn chặt xung quanh những kẻ truy đuổi, nhưng ngay lập tức lại quét qua cơ thể chúng, như ảo ảnh vậy. Hết ý tưởng, Sakura chỉ còn nghĩ được một cách. Cô vừa khóc vừa hét lên: “Dash!!”, rồi chụp lấy tay Syaoran và chạy nhanh hết sức có thể, tránh xa khỏi tầm bắn của những câu thần chú đang phóng tới tấp loạn xạ về phía họ.

“Những lá bài mang thuộc tính tấn công vật lý không có tác dụng đâu,” – Yue nói với Sakura - “Cô cần phải tìm cách nào làm cho chúng bất động kia, Sakura-san!”

“Làm-ơn—thả—mình—xuống!” – Syaoran, khóc dở mếu dở, cố bám chặt lấy tay Sakura – “Mình-chưa-muốn-chết-đâu!!”. Cậu đang bị bay phần phật phía sau Sakura như lá cờ bay trong gió vậy.

Sakura dừng khựng lại làm cho Syaoran bị đập mạnh vào một cái cây. “G-gomenasai…” – cô nói, mồ hôi chảy ròng ròng.

Một dòng năng lượng tím đột ngột bắn trúng Sakura, hất cô bay ngược về phía sau và đâm sầm vào Syaoran đang cố đứng dậy, rồi cả hai cùng bị quật mạnh vào cái cây. “Thật ngu ngốc!” – bọn tiên rít lên bằng một giọng độc ác rợn người - “Các ngươi không có cơ may thoát được đâu! Hãy đưa cho bọn ta linh hồn, hoặc chết theo cách đau đớn nhất!”

“Sao cậu lại chọn trò chơi bạo lực thế này hả, Eriol-kuuun?!” - Sakura vừa khóc vừa kêu lên.

“Đó vốn là ý tưởng của Kerberos mà, cậu nhớ không?” - Eriol nói - “Cậu ta đã đến nhà mình khi cậu đang ngủ, Sakura-san”

Yue đột ngột nhảy dựng lên - “Đúng rồi! Sử dụng lá bài ‘The Sleep’ đi, Sakura!”

Sakura không cần nghe lại lần hai. “Sleep!” – cô hét lên to hết cỡ, ném lá bài lên không trung và giải trừ phong ấn bằng cây gậy phép. Nàng tiên ngủ xuất hiện từ lá bài, vừa rắc bột ngủ lên bọn tiên khát máu điên cuồng vừa cười khúc khích. Từ từ, mí mắt bọn tiên dần cụp xuống, rồi cuối cùng chúng rơi trên đất, nằm chồng lên nhau mà ngủ ngon lành.

“Yay! Mình làm được rồi!!” – Sakura hét lên vui sướng.

“Tuyệt vời lắm… Còn bây giờ cậu có thể làm ơn xuống khỏi người mình được chưa?” - Syaoran hỏi với vẻ nhiều hơn là một chút bối rối.

Sakura vội vã đứng lên - “Xin lỗi nha, Syaoran-kun…”

“Không sao,” - Syaoran vừa nói vừa phủi bụi trên người - “Mình chỉ bị đập vào cái cây hai lần liền, và phải chịu đựng khi bị cậu ngồi lên người trong lúc chờ lá bài ‘The Sleep’ hoạt động thôi”. Giọng cậu có vẻ chỉ trích đầy tức giận, nhưng sau đó cậu lại cười.

Sakura toát mồ hôi. “À ha…” – cô cười một cách lúng túng, hơi khó xử.

“Ít nhất thì lối ra khỏi khu rừng cũng đã ở ngay phía trước rồi,” - Kero quan sát - “Nhìn kìa, là ngọn núi lửa đó!”

Sakura và Syaoran nhìn lên, thấy ngay một ngọn núi khổng lồ với khói đang phun ra từ trên đỉnh. “Đi thôi nào” – Syaoran nói, cố nhấn mạnh vài chỗ trong giọng của mình - “Nhanh lên trước khi lũ tiên tỉnh dậy!”

Yue bắt đầu bước về phía cửa phòng Sakura. “Anh nghĩ mình định đi đâu vậy, Yue?” - Eriol hỏi.

Yue nhìn Eriol. “Ra ngoài,” – anh nói.

Eriol nheo mắt lại - “Sakura chuẩn bị đi đến phần nguy hiểm nhất của trò chơi, còn anh thì lại ‘ra ngoài’?”. Nói đến đây, cậu mỉm cười.

Yue chẳng thấy có gì vui cả - “Nhưng tôi phải—”

“Phải làm gì?” – Eriol cắt ngang - “Theo như tôi biết, điều duy nhất anh phải làm là bảo vệ Sakura, bởi vì tôi đã bảo anh phải làm như vậy!”

Yue gầm gừ với Eriol - “Cái gì làm cậu nghĩ rằng tôi sẽ làm điều đó cho cậu?”

Eriol cười. “Hmm, lại một sự thay đổi lớn đây. Như tôi biết, anh đã rất choáng váng và gần như gục ngã hoàn toàn khi tôi ‘chết’, nhưng giờ anh lại rít lên với tôi như một con mèo giận dữ. Tôi đoán rằng liệu đó có phải là vì…” – nụ cười của Eriol ngoác ra rộng hơn - “…bây giờ anh đang quan tâm đến ai đó nhiều hơn tôi, phải không?”

“Tất nhiên là vậy rồi!” - Yue nói chậm rãi, giọng đều đều - “Sakura là chủ nhân mới của tôi.”

“Vậy nên tôi thấy hơi tò mò một chút về việc anh đang định bỏ đi khi cô ấy sắp đến phần nguy hiểm nhất của trò chơi,” - Eriol nói, cũng bằng một giọng đều đều - “Liệu có phải là vì một ai đó mà anh quan tâm đến… còn hơn cả chủ nhân mới?”

Mặt Yue đỏ dần lên, mắt mở to. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ hiểu biết của Eriol, yên lặng với một ý nghĩ đang dần choán hết tâm trí mình:

‘Cậu ta đã biết… Cậu ta đã biết… Mình mong là không, nhưng cậu ta đã biết…’

“Tôi thậm chí còn biết anh đang nghĩ gì nữa đó, Yue!” – Eriol vừa cười vừa nói.

Khuôn mặt của Yue giờ càng đỏ hơn và anh hét lên – “Cái gì?!”. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vô cùng bối rối của Kero, anh thở dài và bước về phía Eriol, ngồi phịch xuống giường cạnh cậu. Anh nhìn xuống sàn, cảm thấy vô cùng tệ hại.

Liệu Ruby có tha thứ cho anh không?

Eriol ngả người sang Yue và thì thầm vào tai anh: “Nếu thực sự quan tâm đến cô ấy, anh nên làm những gì cô ấy đã bảo anh làm trước khi bỏ đi. Rồi sau đó, anh có thể đi tìm cô ấy.”

Yue nhìn chằm chằm vào Eriol trong một khoảng thời gian lâu nhất từng thấy, nhưng thay vì phủ nhận rằng mình có chuyện gì đó cần nói với Ruby, anh chỉ chậm rãi gật đầu, rồi chuyển sự tập trung về lại với cái màn hình TV.

Một lần nữa, Eriol lại nghiêng người sang Yue, và lần này cậu thì thầm:
“Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ tha thứ cho anh, chắc chắn.”

Yue nhìn chằm chằm vào cái TV trong yên lặng, không chuyển hướng nhìn, cuối cùng anh nói, rất khẽ:
“Tôi mong là ngài nói đúng, Clow.”

----------------------------------------------------------
*End chap 9*

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:08 pm

Chappy 10

Một ngọn núi lửa cực kỳ vĩ đại hiện ra trước mắt Sakura và Syaoran. Bề mặt của nó đã bị những cơn gió ngàn năm bào mòn; đá tảng bị nung đốt và cháy đen lại sau không biết bao nhiêu lần nham thạch phun trào. Nó rõ ràng vẫn đang hoạt động; khói cuồn cuộn phun thành từng đám bụi màu tro lớn lên không trung.

“C-c-c-chúng ta phải vào trong đây sao?!!” - Sakura hỏi trong sự hoang mang cực độ, toàn thân run rẩy.

“Mình nghĩ vậy,” - Syaoran nói một cách nghiêm trọng. Cậu hơi run một chút. “Gừ, cái luồng ám khí đáng sợ của con rồng đã lan đến cả tôi rồi.”

“Đó là bởi vì cậu đã đến rất gần rồi,” - Eriol nói - “Con rồng chắc chắn đang ở trong ngọn núi lửa này.”

Hai hàm răng Sakura va vào nhau cầm cập, giống như cô đang đứng giữa Nam Cực mà chỉ với một bộ đồ tắm vậy.

“Được rồi, vậy thì hãy làm đi!” – Yue nói, vẻ sốt ruột. Eriol nở một nụ cười nửa miệng. Kero thì vẫn lờ đi… ờ, tất cả mọi thứ trừ trò chơi.

Syaoran cầm tay Sakura và nắm thật chặt. “Chúng ta có thể làm được việc này mà,” – cậu thì thầm vào tai cô - “Mình chắc chắn chúng ta có thể làm được việc này!”

Sakura xem ra đã bình tĩnh lại đôi chút. Từ từ, cô giương cây quyền trượng ngôi sao của mình lên. “Fly!” – cô nói một cách yếu ớt, giọng run rẩy. Đôi cánh đã hiện ra sau lưng Sakura, và cô nắm lấy tay Syaoran.

“…Sẵn sàng chưa?” – cô dịu dàng hỏi.

Syaoran nhìn vào mắt Sakura và gật đầu - “Sẵn sàng.”

Rồi sau đó, Sakura bay lên không trung, mang theo cả Syaoran. Cô bay thẳng lên đến đỉnh núi, và sau một thoáng ngập ngừng đủ lâu cho cơn rùng mình mạnh mẽ cuối cùng, cô lao vào bầu không khí mù mịt khói bụi, xuống tận đáy sâu của ngọn núi lửa.

Cả hai người bay rất nhanh trong lòng núi lửa, nước mắt chảy ròng ròng vì khói.

“Thật khó để nhìn… và thở nữa!!” – Sakura thở hổn hển.

Syaoran thì vừa ho vừa nói - “Dùng… Windy… để tạo… một bong bóng khí… quanh chúng ta!”

Sakura làm theo ngay. “Windy!!”. Windy hiện ra từ lá bài, bao quanh Sakura và Syaoran bằng một luồng khí sạch sẽ, dễ thở hơn.

“Ah… tốt hơn rồi…” – Sakura thở phào.

“Chỉ còn một vấn đề nữa,” - Syaoran nói - “Giờ thì nhìn thế nào?”

Sakura nhìn lên và chỉ thấy khói đen xung quanh họ. “À… Ừ nhỉ…”

“Dùng lá ‘The Glow’ ấy,” - Yue nói. Eriol cười với anh.

“Hoe? À! Đúng rồi! Glow!!”. Hàng loạt những ngọn đèn trông như đom đóm bay ra từ lá bài và chiếu một luồng sáng mờ nhạt rọi khắp lòng núi lửa, giúp thông thoáng tầm nhìn.

Sakura mỉm cười - “Arigatou, Yue-san!”

Yue nhìn chằm chằm vào cái màn hình TV, rồi quay đầu đi và nói: “Cô là chủ nhân của tôi. Nên tất nhiên tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô.”. Eriol lại cười ngoác cả miệng.

Luồng ánh sáng xanh nhạt chập chờn nhảy múa trên lòng vách ngọn núi lửa khi lá The Glow hoạt động. Sakura nhìn từ bên này quá bên kia - “Haaaa… Nó thật là đẹp, nee Syaoran-kun?”

Nhưng Syaoran không chú ý. “Ờ… S-S-Sakura…” – cậu lắp bắp - “Có lẽ... cậu sẽ... muốn… nhìn xuống…”

Đôi mắt Sakura mở rộng, cô vội quay đầu để nhìn phía dưới mình. Và những gì cô thấy… là một cặp mắt hấp háy ghê rợn đỏ rực như máu, đang nhìn chằm chằm lại cô.

Đột ngột… nó xông tới. Sau đó, mọi thứ diễn ra rất nhanh.

Nham thạch trào ra từ mọi phía như một cuộc tấn công ồ ạt. Con rồng đen tuyền ầm ầm lao lên, răng nhe ra, nhằm thẳng vào Sakura và Syaoran. Trong khi lao đến mục tiêu, miệng nó ngoác rộng và một cột lửa xanh phun ra… chắc chắn sẽ có thể giết họ ngay lập tức.

“Shield!!!”

Tim đập thình thịch, Sakura và Syaoran cứng đơ cả người khi thấy chiếc khiên hiện ra chỉ một phần nghìn giây trước khi họ bị thiêu sống. Hai đôi mắt mở lớn, và họ không thốt ra được lời nào khi thấy ngọn lửa – tất cả mọi nơi trừ bong bóng của họ - đang liếm lên bức vách cháy đen của ngọn núi lửa. Cuối cùng, ngọn lửa cũng lụi tắt, chỉ còn lại một khoảng lặng chết chóc.

“Oa… một cú suýt chết!” – Kero nói.

Syaoran sực tỉnh khỏi trạng thái kinh hoàng đến thẫn thờ, và quắc mắt giận dữ: “Đó là tất cả những gì ngươi định nói sao?! Chúng ta xém chút nữa là bị nướng chín rồi!!”

“Um, Syaoran-kun…” - Sakura chỉ lên, nhưng thực ra không cần thiết phải làm vậy. Con rồng rất giỏi việc để cho kẻ thù phải tự biết nó đang ở đâu. Với một tiếng gầm điếc tai, nó xoay như lốc cuốn xung quanh rồi giờ lao thẳng xuống Sakura và Syaoran.

“Syaoran-kun, mình không thể… giữ cậu lâu hơn được nữa…” – Sakura nói. Cô bay đến một gờ đá chìa ra trên vách núi, thả cậu xuống. Ngay khi Sakura khuỵu gối và buông tay, tấm khiên mờ dần, còn đôi cánh trên lưng cô thì tan rã ra rồi biến mất.

“Sakura! Cậu làm sao thế?!” - Syaoran hét lên.

Sakura gắng sức ngước lên - “Mình chỉ… hơi mệt… thôi…”

“Không ổn rồi…” - Eriol nói bằng giọng của Clow, một cách hết sức nghiêm trọng - “Năng lượng ma thuật của cô ấy sắp cạn rồi.”

“Sao cơ?!” - Kero hét lên thất thanh - “Vậy nghĩa là sao?!”

“Nghĩa là,” - Eriol lo lắng nói - “cô ấy không thể sử dụng những lá bài. Cô ấy… sẽ không thể tự bảo vệ mình được nữa...”

Đôi mắt Syaoran đột ngột mở rộng. “Không…” – cậu thì thầm trong bàng hoàng, nhỏ đến mức khó mà nghe được - “…KHÔNG!!! Điều này nhất định sẽ KHÔNG xảy ra!!”. Cậu nhẹ nhàng đặt Sakura xuống, lúc này cô đã gần như bất tỉnh, rồi rút kiếm ra và nói:

"Sakura có thể không tự bảo vệ mình được nữa… nhưng đó KHÔNG có nghĩa rằng sẽ chẳng ai bảo vệ cô ấy!!!”

Cậu ôm lấy Sakura và nhảy sang cái gờ đá khác rộng hơn, ngay khi con rồng đập vỡ cái gờ cũ, nghiền vụn nó thành từng mảnh. Cậu đặt cô xuống lần nữa và nắm chặt thanh kiếm, chĩa thẳng về phía con rồng.

"Được rồi, con rồng kia!!” – cậu hét lên - “Đến đấu tay đôi với ta đi!!”

Con rồng gầm gừ trong cổ họng, cảm thấy đây là một lời thách đấu. Nó đập liên hồi đôi cánh khổng lồ của mình và xém chút nữa đã thổi bay cả Syaoran khi nó hạ cánh, nhưng may là cậu vẫn đứng vững.

Syaoran và con rồng, giờ đang đứng đó, mặt đối mặt.

“Nếu ngươi muốn Sakura…” - Syaoran rít lên qua kẽ răng - “… ngươi sẽ phải bước qua XÁC TA trước đã!!”. Cậu chạy tới và nhảy về phía con rồng, kiếm giương cao. Con rồng né sang và xoáy mạnh móng vuốt tới nhằm xé nát Syaoran ra, nhưng cậu đã kịp nhảy tránh. Họ tiếp tục giao chiến thêm vài phút, một chọi một, trong khi Eriol, Yue và Kero theo dõi với sự sợ hãi, hồi hộp và lo lắng tột độ. Chỉ cần một đòn sượt qua thôi cũng có thể mất mạng. Nhưng rồi cuối cùng, thật không may, con rồng đã hất văng được thanh kiếm ra khỏi tay Syaoran. Nó trượt qua bề mặt đá, vừa rít lên vừa kêu loảng xoảng do cú va đụng mạnh, và rồi dừng lại… cách đó chừng mười mét.

Syaoran đã bị dồn vào chân tường, không còn lối thoát.

Con rồng vồ lấy Syaoran, đè cậu xuống nền đá mạnh đến mức ép cả không khí ra khỏi lồng ngực cậu. Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng nó đã dùng chân giữ chặt cậu lại. Nó thở thật chậm, thu hết hơi lửa của mình… và phụt thẳng vào Syaoran.

“…Time!!”

Ngọn lửa dừng lại trên đường đi của chúng, chỉ cách mặt Syaoran có vài xăngtimét.

Sakura gượng dậy một cách yếu ớt trên chân và đầu gối mình, với một tay giữ chặt cây gậy còn tay kia thì phải tựa vào tường để đứng vững.

“Yay Sakura!!” - Kero vui mừng nói như hát - “Mình biết cậu làm được mà!!”

Nhưng cái nhăn trán vô cùng lo lắng của Eriol vẫn chưa biến mất - “Lá bài này… tiêu hao quá nhiều năng lượng ma thuật...”

Syaoran đã nhìn thấy cơ hội của mình. Thật nhanh chóng, cậu hất bàn chân con rồng ra rồi đứng thẳng dậy, chạy hết tốc lực. Cậu nhặt lấy thanh kiếm, chạy về phía con rồng và đâm kiếm xuyên qua trái tim nó.

...Thời gian được giải phóng. Con rồng đổ gục xuống…

…và Sakura cũng vậy...

--------------------------------------------------------------
Chap này đang dẫn đến hồi gay cấn rồi đây! Nhưng nó đồng nghĩa với việc fic của chúng ta cũng đã gần đến hồi kết rồi ... Buồn ghê đi, sau này biết làm gì... ...

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:08 pm

Chappy 11

Ngọn núi lửa đột nhiên tối đen khi những đốm sáng trở lại là lá bài The Glow, rồi bong bóng khí bao quanh Syaoran và Sakura biến mất.

Mắt Yue mở to kinh hoàng - “…Không…”

“Sakura? Chuyện gì vậy?!” - Kero lo lắng hỏi.

“Cô ấy bị cạn kiệt năng lượng ma thuật, Kerberus. Cô ấy không thể làm gì được nữa. Cô ấy bất tỉnh rồi.” – giọng Eriol bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường khi đang cân nhắc tình huống này.

Yue quay sang nhìn Eriol. “…Tôi đã nghĩ… rằng bất cứ lúc nào cậu thử thách Sakura… Nếu thử thách đó quá khó đối với cô ấy… cậu sẽ cứu cô ấy chứ, phải không?” – anh bắt đầu cao giọng - “Tại sao cậu không làm đi? Hay cậu định để cô ấy chết, hả?!”

Eriol nhắm mắt lại và mỉm cười - “Tôi chắc chắn sẽ cứu cô ấy… nếu tôi cần phải làm thế!”

Yue nắm tay lại chặt đến mức khiến chúng rung lên - “Cậu nói thế nghĩa là sao, ‘nếu tôi cần’? Nếu có lúc nào cậu cần làm vậy, thì đó là ngay bây giờ!!”

Đôi mắt xanh xám của Eriol mở ra và cậu nói bằng giọng Clow, vẻ thông thái: “Tôi tin rằng anh đã sai, Yue. Bởi vì có một người sẽ không bao giờ để Sakura phải chết; một người quan tâm đến cô ấy còn hơn cả anh, hay tôi; nhiều hơn cả Kerberus, hay thậm chí là những lá bài Sakura… Và tôi tin rằng cậu ta sẽ bảo vệ được Sakura-san.”

Đôi mắt Yue và Kero, theo hướng nhìn của Eriol, tiến đến cái màn hình TV. Sakura, bất tỉnh, được Syaoran dịu dàng bế trên tay còn cậu thì đang nhảy từ bên này qua bên kia vách đá trong lòng ngọn núi lửa tối đen.

Yue hét lên, thậm chí còn to hơn lúc trước: “Cái gì?! Chỉ một cú trượt chân là bọn họ sẽ rơi chết mất!! Cậu ta đang nghĩ quái gì vậy?!”. Nhưng giọng anh đượm vẻ lo lắng nhiều hơn là tức giận.

“Đúng đó! Tên nhóc thậm chí còn không thể nhìn!!” - Kero chen vào.

Nhưng Eriol đã cười: “Bình tĩnh nào, cả hai người. Thứ nhất, bản thân Li cũng có năng lượng ma thuật. Khi cậu ta gặp Sakura-san, cậu ta còn có ma lực mạnh hơn cô ấy. Và còn… Tôi tin chắc rằng cậu ta sẽ không trượt đâu. Cậu ta rất giỏi việc nhảy như vậy, nhưng quan trọng hơn… Khi thực sự quan tâm đến một ai đó, thì thật khó có thể chịu đựng được nếu chuyện gì xấu xảy ra với họ, cho dù là bị thương… hay đơn giản chỉ là cảm thấy bị tổn thương…”. Eriol liếc nhìn Yue - “…Và tôi nghĩ anh hiểu điều tôi đang nói”. Yue chỉ cắn môi, nhìn xuống.

Một giọng nói phát ra từ TV: “Tôi hứa… sẽ không… để cô ấy… ngã đâu!!” - Syaoran vừa ho vừa nói.

“Ồ tuyệt thật, tên nhóc đó thậm chí còn không thở được nữa…” - Kero chế nhạo - “Kiểu này là tiêu rồi, Yue há?”

Yue thoáng im lặng một lát, rồi nói: “Tôi… Tôi tin cậu ta. Cậu ta… sẽ không để cô ấy rơi xuống đâu!”.

Eriol cười toe, biết chính xác Yue đang nghĩ gì mà không cần phải dùng đến ma thuật mới hiểu được.

Kero nhìn chằm chằm vào Yue. “Tôi tin là cậu vẫn nghi ngờ hắn ta trong vòng một giây trước!” – cậu nói - “Cái gì đã dẫn đến sự đảo ngược nhanh chóng này vậy?”

“Cậu lại lờ đi những gì tôi vừa nói phải không?” - Eriol hỏi.

“Không,” - Kero nói – “… nhưng tôi vẫn không thể hiểu tại sao việc yêu cô ấy lại làm giảm nguy cơ trượt chân!”

“Nếu đó là cậu, thì cậu có để cô ấy ngã không?” - Yue buột miệng.

Kero chớp mắt. “Ừm không, nhưng tôi có thể bay!” – cậu vừa nói vừa vẫy cánh.

Yue tự cốc vào đầu mình. “Tại sao cậu lúc nào cũng ngốc thế hả giời?!…” – anh lầm bầm.

Eriol cười khúc khích - “Theo cách nào đó thì tôi tin rằng anh cũng sẽ đưa ra câu trả lời như thế một lúc trước, Yue. Vậy nên đừng có buộc tội nữa.”

Đỏ mặt, Yue khoanh tay lại và nói: “Ít nhất thì tôi cũng không vẫy cánh đâu…”

Eriol cười thầm, nhưng để câu chuyện dừng ở đây. Cả ba cùng yên lặng theo dõi khi Syaoran nhảy từ bên này qua bên kia, cho đến khi… tảng đá dưới chân cậu bỗng rời ra.

“Gyaaaah!” - Syaoran hét lên, và cậu để vuột mất Sakura trong khi rơi.

“Không!!!” - Kero khóc thét lên - “Tôi biết kiểu gì hắn cũng làm hỏng việc mà!! Tên nhóc ngốc nghếch!!”. Nhưng trong khi Kero đang hoảng loạn, Yue vẫn ngồi yên trên giường, cho dù đã vò nát tấm ga.

Thật may mắn, Syaoran đã bám vào được một gờ đá chìa ra với một tay.

“Hay thật đấy, cậu ta đã tự cứu mình…” - Kero mỉa mai - “GIỜ THÌ SAKURA ĐÂU?!”

“Bình tĩnh nào, Kerberus!” - Eriol nói.

Syaoran đung đưa tới lui, phóng mình vào khoảng không một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng đáp xuống. Rồi vừa rút kiếm, cậu vừa ném lên một lá bùa - “Đôi cánh của gió, hãy đến đây!”. Ngay khi Sakura rơi vào làn khói dày, một cơn gió xoáy đã tạo thành chiếc nệm và đỡ lấy cô, rồi từ từ đặt cô vào tay Syaoran.

Yue thở hắt ra. “Làm tốt lắm!” – anh nói, thấy nhẹ cả người .

...Ngọn núi lửa bắt đầu rung lên...

“Giờ thì sao, thiên tài?” – Kero hỏi Eriol bằng giọng gay gắt - “Cái thứ này sắp phun trào rồi! Tên nhóc sẽ không bao giờ thoát ra kịp đâu, và Sakura sẽ bị nướng chín mất!!”

Yue đảo mắt. “Cậu ta vừa cứu Sakura khỏi bị rơi vào biển nham thạch, và cậu thậm chí còn không buồn để ý…” – anh nói, mà gần như là tự nói với chính mình.

Eriol cười với Kero - “Li rất thông minh, Kerberus. Cậu ta nhất định sẽ nghĩ được gì đó.”

“Nếu cậu ta thông minh đến vậy, sao cậu ta không tự dùng ma thuật của mình để tạo ra một bong bóng khí cho Sakura…?” - Kero hỏi, tỉnh khô.

Nghe thấy điều này, Syaoran đột nhiên sững người, rồi toát mồ hôi - “H-ha… Tôi… chưa nghĩ đến điều này…”. Cậu nhanh chóng tạo ra một bóng bóng khí.

Khi Eriol và Yue đang toát mồ hôi, ngọn núi lửa lại rung ầm ầm dữ dội hơn, và nham thạch phía dưới bắt đầu dâng cao nhanh chóng. “T-Tôi phải làm gì bây giờ?!” - Syaoran hét lên.

Eriol cười toe toét, nói: “Rồi cậu sẽ biết!”

“Cậu nói thế nghĩa là sao?! Tôi chẳng thể làm được gì cả!!” – giọng Syaoran cao thêm tận một quãng tám.

Eriol nhìn, vẻ bị động - “Mmm, có đấy. Và trong tình thế tuyệt vọng này, cậu sẽ làm được điều đó khi mà thậm chí còn chưa nghĩ đến, bởi vì cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ Sakura-san!”. Cậu chuyển sang giọng Clow: “Đúng vậy, nếu đó thật sự là…”. Cặp kính của Eriol đột nhiên lóe sáng và một nụ cười tinh quái lướt qua đôi môi cậu:

“…một tình huống tuyệt vọng...”

Bỗng nhiên, nham thạch sôi sùng sục, bắn tóe lên nhanh khủng khiếp, quá nhanh để có thể trốn thoát. Yue và Kero vừa há hốc miệng kinh ngạc là làn sóng nham thạch đã trào lên Syaoran.

“Thủy Long, bay lên!!”

Đột ngột có quá nhiều hơi nước khiến Eriol, Yue và Kero không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. “Sakura!!!” - Kero hét lên.

Yue vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái TV, mắt mở to kinh hoàng. Anh quay ngoắt sang để đối diện Eriol. “…[I]Cậu[I/] đã gây ra chuyện này…” – anh cao giọng - “Cậu đã làm cho ngọn núi lửa phun trào!! Nhưng…”. Anh bỗng dịu giọng và nhìn xuống sàn, mái tóc bạch kim che khuất đôi mắt - “…Tại sao?...”

Eriol vẫn giữ một nụ cười bình tĩnh. “Nhìn kìa” – cậu nói, và chỉ vào màn hình.

Yue và Kero cùng quay sang nhìn Syaoran, hoàn toàn không chút thương tích, với Sakura trong lòng và thanh kiếm giương cao, một lá bùa kẹp giữa những ngón tay. Cậu đang đứng trên một phiến đá vừa bị bắn lên với tốc độ kinh hoàng do nham thạch phun trào trước đó.

Kero và Yue há hốc miệng bất động, trông như bị trẹo hàm. “Làm thế nào…” - Kero.

“Cậu ta đã sử dụng ma thuật nước làm đông nham thạch, tạo ra một cái bục để đứng…” – Yue nói, ngạc nhiên tột độ - “Thật… thiên tài!”

Eriol cười khúc khích - “Tôi đã nói với anh là cậu ta làm được mà. Cậu ta chỉ cần một chút động lực, thế thôi.”

Kero toát mồ hôi - “Cậu làm cho ngọn núi lửa phun trào và cậu gọi đó là động lực sao…?”

“Yep!” - Eriol tuyên bố xanh rờn, cười toe toét.

Yue và Kero nhìn nhau. “… Cậu ta điên rồi….” – họ đồng thanh công nhận.

Eriol lại làm bộ mặt xị ra đặc trưng - “Nàyyyyyy…”

“Cậu đã làm cho ngọn núi lửa phun trào ư?!” - Syaoran hét lên.

Vẫn cười, Eriol chỉ tay: “Nhưng đã có tác dụng, không phải sao? Cậu đã cứu được Sakura-san!”

“Sao mình lại phải làm cái này cơ chứ…” - Syaoran lầm bầm, nhưng đúng lúc đó cái bục rời khỏi thành núi lửa và bắt đầu rơi xuống dưới, trong khi nham thạch đã ở sát phía sau. Cậu nghiến răng - “Tôi không mấy khi dùng cái này để bay, nhưng…”. Syaoran rút ra một lá bùa, mà không hiểu sao vẫn giữ được Sakura. “Đôi cánh của gió, hãy đến đây!!”. Rồi cậu lấy hết sức nhảy ra khỏi tảng đá, và để cơn gió ma thuật đưa cậu bay ngang qua bầu trời.

“Wowwww, ta không biết là mi có thể làm được vậy đó, nhóc con!” - Kero nói, ngạc nhiên.

“Không thường xuyên lắm… Tôi… không thể…” - Syaoran trả lời. Cơn gió hơi dao động một chút và Syaoran bỗng cảm thấy hụt hẫng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại được độ cao, dù đã phải sử dụng toàn bộ sức mạnh để làm được việc này.

“Quả thực, sử dụng lá bùa Gió để bay là vô cùng khó,” - Eriol nói - “Nó có thể đỡ người bị rơi và nhẹ nhàng đặt họ xuống đất, nhưng không đồng nghĩa với việc chở một ai đó.”

“Cảm ơn… vì… đã… ủng hộ…” – Syaoran cố nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Ờ, vậy cậu nghĩ tôi tạo ra The Fly làm gì?” - Eriol đáp trả.

Cuối cùng, Syaoran đã tới được bìa rừng. Sau một cú tiếp đất rung lắc dữ dội, cậu rơi bịch xuống đất. Syaoran đặt Sakura xuống, rồi ngã gục, thở hổn hển khó nhọc.

“Ta đoán là lá bùa này tốn rất nhiều ma lực,” - Kero nói - “nhưng làm tốt đó, nhóc. Ta cứ nghĩ Sakura sẽ phải là người hy sinh.”

“Cảm ơn…” – Syaoran nói đứt hơi. Nhưng lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu:

‘Mình làm được rồi… Cô ấy an toàn… Sakura đã an toàn!!...’

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:09 pm

Chappy 12

“Sakura…” - Syaoran lay nhẹ cô, khi cậu đã lấy lại được chút sức lực. “Sakura, dậy thôi…” – cậu lắc mạnh hơn chút nữa. “Sakuraaaaa…”. Sakura thậm chí còn không động đậy.

“Cô ấy còn thở không?” - Yue hỏi, giọng còn hơn cả lo lắng. “Hay là cô ấy…” – anh cắn môi, không thể kết thúc câu nói.

Mắt Kero mở to bàng hoàng - “Không…! Cậu… cậu sai rồi, Eriol, tên nhóc ngốc nghếch không thể cứu cô ấy được! Và giờ, giờ cô ấy…”. Câu nói vỡ oà ra thành nước mắt.

“Saaaaakuuuuuraaaaaa!!!!!!” – cậu gào lên.

Syaoran đảo mắt chán nản. “Thoải mái đi, cô ấy vẫn thở bình thường,” – cậu trấn an họ - “Trông cô ấy chỉ như…”

“…Đang ngủ…” - Eriol kết thúc. Cậu cười toe: “như một thiên thần nhỏ, phải không Li?”

Syaoran đỏ mặt - “Ờ…”

“Nhưng tại sao cô ấy không dậy?” – Yue hỏi, cứu Syaoran khỏi một câu trả lời ngượng nghịu. Kero bay sang chiếc máy tính để xem hướng dẫn.

“Tôi không chắc lắm,” - Eriol trả lời Yue. “Nhưng cô ấy trông thật dễ thương khi đang ngủ say, đúng không, Li?” – cậu hỏi, không chịu bỏ cuộc.

“Ừ thì, cô ấy… tôi nói là… tất nhiên, nhưng-”

“GWAAAAAAAH!!” - Kero rít lên, cắt ngang lời Syaoran.

“Gì thế?” - Yue hỏi - “Cô ấy có thể thức dậy được không?”

Mặt Kero trông thật tệ hại và đầy phẫn nộ. “Ờ thì… có, nhưng… Ở đây nó nói rằng cuối trò chơi, con rồng sẽ yểm bùa lên cô gái, đẩy cô ấy vào một giấc ngủ sâu.”

“Thật nhàm chán và sáo rỗng,” - Eriol nói - “Tôi đã kì vọng nhiều hơn vào những nhà thiết kế trò chơi ngày nay.”

“Cậu có thể tập trung vào được không…?” - Yue hỏi, hoàn toàn bị đông cứng - “Tôi không quan tâm đến trò chơi. Tôi quan tâm đến Sakura...”

Eriol cười: “Và Ru-”

Yue kịp cốc vào đầu cậu trước khi Kero nghe thấy điều cậu định nói. “Làm sao đánh thức cô ấy dậy bây giờ?” – anh hỏi Kero, phớt lờ Eriol, người đang vừa rên rỉ vừa ôm đầu.

“Vấn đề ở chính chỗ đó,” - Kero nói, hoàn toàn không thích những từ ngữ đang thốt ra từ miệng mình - “Chúng ta sẽ không làm việc đó...”. Cậu chỉ vào Syaoran: “Mà là cậu ta.”

“Cái gì?!” - Syaoran hỏi - “Tôi phải làm gì mới được chứ?!”

Kero hít thật sâu rồi thở dài. Nheo mắt vẻ ghê tởm, cậu nói tỉnh khô: “Mi sẽ phải… èo… hôn cô ấy, nhóc!”

“CÁI-GÌ-CƠ?!?!” - Syaoran thét lên, nhảy giật lùi về phía sau.

“Ngươi nghe thấy rồi đấy.” - Kero ‘lạnh lùng’ - “Ngay lên môi.”

“Nhưng… tôi… cô ấy… tôi không thể-”

“Ngươi nghĩ ta muốn ngươi hôn cô ấy lắm hả?” - Kero xen ngang - “Nhưng đó là cách duy nhất để phá bỏ lời nguyền.”

“Giờ thì nó THẬT SỰ quá nhàm chán!” - Eriol máy móc lặp lại. Cậu làm bộ mặt như thể vừa bị điều gì ghê gớm lắm vậy. “May là chúng ta không cùng đi vào trò chơi, ha Kerberus…”

“Ừa…” - Yue rên rỉ, vỗ trán một cái ‘bốp’ rồi chán nản vuốt xuống - “Clow, ngài có thể làm ơn ngừng điều đó lại và tập trung, được không…”. Kero thì đang chảy mồ hôi ròng ròng.

“Ờ, tôi chỉ nói là…” - Eriol cố vớt vát.

“Điều đó không CẦN phải nói ra đâu,” - Kero trả lời, cố gắng hất chỗ mồ hôi ra ngoài cửa sổ. “Giờ ngươi đã hôn cô ấy được chưa, nhóc con?” – cậu hỏi Syaoran.

Syaoran lo lắng nhìn quanh - “Ờ… không…”

“Vậy cậu còn đợi gì nữa?” - Eriol hỏi.

“Tôi… tôi không thể làm được chuyện này khi tất cả mọi người đang nhìn như thế!” – cậu trả lời, tai đỏ lựng lên.

“Sao không?” - Kero và Eriol cùng hỏi. Yue lại ‘pép’ một phát rồi vuốt mặt thêm lần nữa.

Syaoran chẳng biết nói gì hơn. “Ờ thì… bởi vì… tôi chỉ…”

“Cậu ta, đơn giản chỉ là không thể” - Syaoran nghe thấy Yue nói vậy. Rồi cậu nghe ‘vù’ một tiếng và Eriol kêu lên: ‘Này, thật không công bằng!!’. “Cậu có thể tiếp tục” - “Tôi đã che lại rồi.”


“Theo nghĩa đen luôn…” - Syaoran nghe thấy Eriol làu bàu.

“Chuyện gì đang xảy ra ngoài đó vậy?” - Syaoran hỏi.

“Tin tôi đi, không ai thấy cậu đâu!” - Yue nói.

“Ờ há, bởi vì đôi cánh chết tiệt của anh đang chắn đó!!” - Eriol nói với Yue, cố gắng đẩy anh ra. Yue, lớn hơn và khoẻ hơn, không suy suyển tí nào.

“Thôi làm luôn đi” - Kero nói, rồi làu bàu - “nhanh lên cho tôi nhờ...”

“Ta…” - Syaoran lấy hơi - “Thôi được. Nào...”. Cậu quỳ xuống bên cạnh Sakura, khuôn mặt cô lúc đang ngủ trông còn trong sáng ngây thơ hơn nhiều so với thường ngày. Syaoran cúi xuống, đến khi mặt cậu gần sát mặt cô, rồi bỗng dừng lại. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, tim đập nhanh khủng khiếp.


‘Hi vọng là mình có thể làm được việc này…’

“Ê đợi đã!” - Eriol chợt nhận ra - “Mình có thể làm cánh của Yue biến mất cơ mà!”

Syaoran, vội vã nhưng dịu dàng, đặt môi mình lên môi Sakura. Sau chừng ba giây, cô cựa mình và nhẹ nhàng mở mắt. Syaoran lùi ra xa, và thậm chí còn không cười nổi nữa.

“Syaoran…kun…?” - Sakura hỏi, giọng mơ hồ.

Đôi cánh của Yue biến mất trong một cái loé sáng. “Á?!” - Yue rít lên - “Sao cậu-”

“Suỵttt,” - Eriol nói - “Có thể tôi đã để lỡ mất nụ hôn đó, nhưng tôi sẽ không để mất khoảnh khắc này của họ đâu!!”

Yue chỉ khoanh tay lại rồi ngồi phịch xuống giường. “Miễn là sau đó nhớ trả lại đôi cánh cho tôi…”

Syaoran vui sướng đến mức thậm chí không nghe thấy tiếng Eriol. “Cậu tỉnh rồi,” – cậu nói với Sakura, giúp cô ngồi dậy, và đôi mắt cậu ngập tràn sự ấm áp. “Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, Sakura!”. Và cậu tiếp tục cười.

Sakura chớp mắt vài cái, vẻ mệt mỏi, nhưng hoàn toàn không bị thương.

“Syaoran-kun…” – cô nhìn chằm chằm vào cậu, và rồi khuôn mặt Sakura bừng sáng như thiên thần với một nụ cười. “Mình rất thích được nhìn cậu cười như thế này, Syaoran-kun. Và…”. Cô nhìn xuống, hơi đỏ mặt - “…đó là một nụ hôn thật tuyệt vời…”

Syaoran cảm thấy mặt mình nóng dần lên, nhưng rồi cậu chỉ cười toe toét và ôm lấy Sakura. “Mình rất mừng là cậu đã an toàn…” – cậu thì thầm - “Mình không thể hạnh phúc hơn được nữa!”

“Awwww,” - Eriol kêu lên, hoàn toàn phá hỏng khoảnh khắc này - “Dễ thương quá đi mất, phải không?”

Syaoran buông Sakura ra và nhìn lên trời với bộ mặt hầm hầm - “Tôi cảnh cáo cậu đấy, Hiragizawa…”


“Vậy cậu sẽ làm gì nào?” - Eriol chế nhạo - “Cậu vẫn đang ở trong trò chơi cơ mà!”

Như một sự kết thúc, vài lá thư xuất hiện trên bầu trời. “Cuối cùng, con rồng đã bị giết, còn chàng trai và cô gái sống cùng nhau, hạnh phúc mãi mãi về sau.” - Kero đọc. Rồi cậu thêm vào: “Giời ơi tôi ốm mất!!”

“Nhàm thật,” – Eriol làu bàu. Đột nhiên, bị một bóng đen bao phủ, cậu nhìn lên.

“Giờ cậu định nói cái gì về việc ‘vẫn ở trong trò chơi’, hả?” - Syaoran hỏi, giọng đe doạ.

Mắt Eriol chớp chớp vài cái, rồi mở to. “À…ha…” – cậu lúng búng - “Tôi gặp rắc rối rồi đây, phải không nhỉ…?”

“Ồ tôi cá là vậy đó,” - Syaoran gầm gừ.

“Syaoran-kun, thôi nào, đừng làm cậu ấy đau!” - Sakura nói.

Vẻ mặt đầy đe doạ lập tức biến mất, và Syaoran thở dài. “Thôi được…” – cậu cằn nhằn - “Nhưng suýt nữa hắn đã giết chúng ta… mấy lần liền…”

“Mình thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi sử dụng lá bài The Time!” - Sakura chỉ ra - “Nhưng mình chỉ thấy rất vui vì chúng ta đã an toàn, và đó là vì cậu đã bảo vệ mình, Syaoran-kun. Mình có thể cảm nhận được điều đó, cho dù mình đang bất tỉnh”. Rồi cô kiễng chân và hôn nhẹ lên môi Syaoran. “Arigatou, Syaoran-kun!”

Mặt Syaoran đỏ lên như ớt chỉ thiên. “ừm… mình… ờ…” - Syaoran lắc đầu thật mạnh - “Chuyện đó thì… không có gì…”. Rồi cậu nhìn lên Yue. “Và… Cảm ơn anh” – cậu nói - “Tôi… sẽ không thể làm được việc đó nếu không có anh. Sự tin tưởng của anh, và…”

“Và đôi cánh của anh,” - Eriol chen ngang, cười toe toét.

“Nhắc mới nhớ…” - Yue lầm bầm, nhìn chằm chằm vào Eriol.

“À ừ đúng rồi” - Eriol nói - “Của anh đây”. Cậu giương cây quyền trượng lên và đôi cánh của Yue hiện ra. “Giờ thì đi làm việc của anh đi,” – cậu nói, phẩy tay về phía Yue - “Đi đi, shoo shoo!”

Yue ném cho Eriol một cái nhìn lạnh lùng. “Cậu đúng là người tâm thần…” – anh nói, rồi đi về phía cửa.

“…Chúc may mắn,” - Eriol nói bằng giọng của Clow. Và rồi trong đầu mình, Yue nghe thấy:

‘Hãy nói những điều xuất phát từ trong trái tim, và anh sẽ không thể mắc sai lầm được.’

-----------------------------------------------

Uầy, mệt quá đi mất... Cuối cùng cũng xong.... *xụi lơ*....

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:09 pm

Chappy 13

Yue bay nhanh hết sức, tìm tất cả mọi nơi có thể nghĩ đến. ‘Mình phải tìm ra cô ấy,’ – Yue tuyệt vọng nghĩ. Anh đáp xuống nghỉ một lát cho đỡ mỏi cánh. ‘Làm ơn… hãy để tôi tìm thấy cô ấy…’

Bỗng một tiếng sụt sịt nho nhỏ vẳng lại, cách đó không xa, làm Yue ngẩng đầu lên. Nhìn quanh, anh chợt nhận ra rằng mình đang ở gần đền thờ Tsukimine.

Anh đã biết chính xác Ruby ở đâu rồi.

Bước thêm vài bước về phía trước và rẽ ở khúc quanh, Yue đã đến cổng đền. Anh dừng lại ở thềm cánh cổng hình vòng cung trước đền thờ. Và ở đó, đậu trên vòm cánh cổng, là một cặp cánh bướm đen lớn rất tinh xảo.

Yue giang cánh bay lên đỉnh cánh cổng, chậm rãi đặt chân xuống mặt gỗ bằng phẳng. Anh lặng im đứng đó một lát, nhưng Ruby không quay lại. Liệu cô có biết anh đang ở đó không? Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói điều gì đó, nhưng ngay khi anh định nói, thì một giọng nói nhỏ, đứt quãng cất lên, chỉ thốt ra một từ duy nhất:

“…Tại sao?”

Giọng Ruby khản đặc khiến Yue hiểu rằng cô ấy đã khóc rất lâu. Cô quay lại để đối diện với anh, những giọt nước mắt chảy dài trên má, và hét lên: “Chẳng phải anh không còn chút lòng tốt nào ở hố đen của trái tim trong ngực anh sao?! Anh biết tôi căm ghét ốc sên mà!! Tại sao anh lại có thể làm một việc như vậy với tôi?! Sao anh lại gài bẫy tôi như vậy?! Sao anh…”. Cơn giận dữ trong giọng nói của cô cuối cùng cũng dịu đi vì tổn thương, và khi quay đi, Ruby chỉ nói: “Tại sao…?”

Yue cảm thấy những gì mình định nói đang nghẹn lại trong cổ. Anh cố nói gì đó, bất kì điều gì để an ủi cô ấy, nhưng chẳng nói được gì.

“…Anh ghét tôi không? Anh thích tôi không?” – Ruby cao giọng gay gắt, giống như cô đang cố kìm nước mắt lại vậy. “Hay là… có phải anh…” – cô không nói nốt câu. “Tôi… Tôi chỉ hơi bối rối...” – cô nói, giọng đã rõ ràng hơn - “Tôi… chẳng biết phải nghĩ gì nữa….”

Yue đi qua cổng vòm và ngồi xuống cạnh Ruby. “Tôi xin lỗi,” – anh nói, và rất ngạc nhiên rằng sao giọng mình lại có thể nhẹ nhàng đến vậy - “…Tôi rất xin lỗi...”

Từ từ, Ruby quay đầu lại.

Yue tiếp tục: “Tôi không cố ý… làm tổn thương cô. Không phải theo cách này. Đó chỉ là… một trò trả đũa khác thôi. Tôi…” – anh nuốt xuống - “…chỉ trêu cô thôi, như mọi lần....”

Ruby nhìn xuống và bắt đầu vân vê những lọn tóc. “Một phần trong tôi… nghĩ vậy,” – cô gần như thì thầm - “thậm chí, biết vậy. Nhưng…”

“… Nhưng rồi những gì Clow nói… đã đẩy cô đi.” - Yue kết thúc. Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng ngạc nhiên hơn, Ruby cũng đỏ mặt. “Tôi… không bao giờ cố gắng bắt cô phải hôn tôi,” – anh khẽ nói - “Đó là ý tưởng của Clow.”. Nói đến đây anh nắm tay lại. “Cậu ta không nên làm thế với cô… Nhưng đúng ra tôi không nên nghĩ ra trò này. Nếu tôi không làm vậy thì cậu ta đâu có cơ hội chen những trò tinh quái đó vào. Và tôi… rất xin lỗi…”. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy thứ gì đó nóng ấm chảy xuống má mình. “…Liệu cô có thể tha thứ cho tôi không?”

Rồi đột nhiên, một làn hơi ấm lướt ngang mặt Yue, dừng trên khoé mắt anh. Anh mở mắt và thấy gương mặt Ruby, nhìn anh với một tình cảm mà anh chưa bao giờ thấy trước đó.

“Đừng khóc…” – cô thì thầm.

Yue cảm thấy mình đang đỏ mặt, nhưng anh không thể động cựa, thậm chí còn không thể thở. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ruby… Mới mẻ, dịu dàng...

Hai người cứ ngồi đó, nhìn nhau không rời, bàn tay Ruby vẫn đặt trên má Yue. Cuối cùng, Ruby cũng hạ tay xuống và rời mắt khỏi Yue. “Tôi tha thứ cho anh,” – cô nhẹ nhàng nói - “Tất nhiên là tôi tha thứ. Nhưng, anh biết đấy…” – cô dừng lại, cân nhắc liệu có nên kết thúc hay không, nhưng rồi quyết định tiếp tục:

“Có thể… Eriol-kun đã cố tình làm những việc đó.”


Điều này làm Yue bối rối. “Sao… Nghĩa là sao cơ?” – anh hỏi, cố gắng lấy lại bình tĩnh và ngăn cho trái tim mình không nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

“Nghĩa là… Eriol-kun thậm chí biết rõ về chúng ta còn hơn chính chúng ta, bởi vì dù gì, cậu ấy cũng đã tạo ra chúng ta, và… ờ thì, tôi chỉ vừa nghĩ rằng, là…” - Ruby ngừng lại, và khi thấy mặt cô đang đỏ lên, Yue đã biết cô định nói gì.

“Cậu ta cố tình làm tổn thương cô, nên chúng ta đã ngừng cãi nhau…” – anh nhìn Ruby, bây giờ cũng đang ngượng ngùng nhìn lại anh.

“…và nói với người kia về cảm xúc thật sự!” – họ đồng thanh nói.

Yue cúi xuống, thu hết can đảm, rồi lại ngước lên và nhìn thẳng vào mắt Ruby. Anh quỳ xuống, cầm lấy tay cô, và với trái tim đang đập nhanh như ánh sáng, anh cố gắng thốt ra năm từ.

“…Anh yêu em, Ruby Moon!”

Ruby lúc đầu tỏ ra bối rối, với khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt đảo qua đảo lại, tránh cái nhìn của Yue. Nhưng cuối cùng, cô nhìn vào mắt Yue và với một nụ cười e lệ, Ruby nói:

“…Em cũng yêu anh, Yue!”

Và rồi, hai người từ từ hướng về phía trước, họ mỉm cười với nhau trước khi hai đôi môi hoà vào làm một...
...............................

Trở lại nhà của Sakura, Eriol đang mỉm cười và tự nhủ với chính mình:

‘Vậy là nhiệm vụ của mình đã xong… Nhiệm vụ của mình cuối cùng cũng đã hoàn thành!...’

----------------------------------------------------------
End fic "Kero's Idea"

Về Đầu Trang Go down
Bạch Thanh Vũ
Fan cuồng nhiệt
Fan cuồng nhiệt
Bạch Thanh Vũ


Chức vụ người canh giữ
Thuộc tính: Âm
Nơi sinh sống : Card World+Light Land
Nữ
Medal : Kero's idea 433

Kero's idea 35


Pet : Kero's idea HulaCat
Birthday : 28/02/1987
Đến từ VNSharing
Hành trang : Kero's idea 1264420600
Kero's idea 1267778240
Kero's idea 1297658233
Kero's idea Abe2b810
Kero's idea 14
Kero's idea 7Kero's idea 1184909yqv9h2rzpaKero's idea 1278048048
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Bạch Thanh Vũ

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyWed Jun 08, 2011 10:10 pm

Phù, cuối cùng cũng post xong. Đi ngủ thôi. guc

Về Đầu Trang Go down
Lerwlet
L2.
Lerwlet


Lover : Nokoru Snow
Nam
Pet : Kero's idea Cat
Birthday : 26/07/1990
Đến từ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Tương ngộ tại thì bất xuất thân.
Hành trang : Kero's idea Pcp_do17Kero's idea 1288665574
Kero's idea 46a22b320bce6
Kero's idea 1265189288Kero's idea 46a22b30d8cadKero's idea 08lukaKero's idea Chibi_rin_len_animation_by_giannysuki-d3kp7ddKero's idea 0.rose
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Lerwlet

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea EmptyMon Jul 18, 2011 2:20 pm

Em xin tem^^
Truyện khá hay nhưng chị spam, nhắc nhở lần 1.
Tình tiết phù hợp, tuy nhiên:
Sakura tự dưng hun vào má Syaoran là chưa thật tự nhiên (Đoạn 2 cặp ma tiên đó)
Đoạn cuối Yue với Ruby, cái câu tỏ tình ấy, hơi sến làm sao ý...
Còn khá nhiều lỗi tye và sai chính tả nhưng em lười không gõ...
Vì một thời gian nữa chị mới lên nên em tạm thời lock topic này nhá!

Về Đầu Trang Go down
http://linl2.blogspot.com
Sponsored content



>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Sponsored content

Kero's idea _
Bài gửiTiêu đề: Re: Kero's idea   Kero's idea Empty


Về Đầu Trang Go down
 

Kero's idea

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tomoyo Fan club :: Tomoyo fan club :: Tủ sách :: Fanfiction :: CCS - TRC-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất