| Cái này cũng vậy,tác giả ko để lại gì ngoài cái fic^^ ___________________________ - Này, coi chừng rớt đấy! – Touya hét lớn.
- Iết ồi ói ài! (Biết rồi nói hoài!) – Kerberos đang cắn chặt miếng băng rôn ư ử nói.
- Linh thú như ngươi sao vô dụng quá!
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt “tia lửa điện”. Yukito phải chạy đến can:
- Thôi, thôi, hai cậu làm nhanh đi kẻo không kịp đấy!
Touya đang treo một bên băng rôn vào chiếc đinh được đóng sẵn. Sau đó, anh nhấc thang sang bên còn lại. Anh không để ý đến đôi mắt hình viên đạn của Kero vì anh đang nghĩ chuyện khác.
“Tại sao mình làm cái việc chết tiệt này? Chuẩn bị sinh nhật cho thằng nhóc đó! Thật hết chịu nổi!”
Anh đặt chiếc đinh vào lên tường, gõ búa liên tục. Chỉ tội nghiệp chiếc đinh kia phải chịu đựng cơn giận dữ của anh. Đóng xong cây đinh, anh giật phần băng rôn mà Kero ngậm trong miệng, rồi nói:
- Ngươi xong nhiệm vụ rồi đó! Cút đi đồ nhồi bông!
- Cái gì???
Kero ném cho anh một tia hằn học rồi bay vào trong bếp. Thấy Eriol đang xếp những chiếc bánh ngọt vào mấy cái đĩa, Kero bay là là bên Eriol, cất giọng nịnh nọt:
- Ngài Eriol đáng kính cho tôi mấy cái bánh ngọt được không ạ?
- Đây! Ăn ít thôi, không là khỏi ăn tiệc đấy! – Vừa nói Eriol vừa lấy chiếc đĩa con, bỏ vào đấy hai cái bánh ngọt, đưa cho Kero.
- Không hổ danh là đại pháp sư Eriol, cám ơn ngài rất nhiều!
Kero cầm đĩa bánh bay ra ngoài ban công ngồi ăn, nó vừa ăn vừa lẩm bẩm:
- Thật là bực mình! Tự dưng nghe lời Sakura chi để bị lao động khổ sai vậy nè?
Nó ăn bánh mà như đang gặm cả một cục tức. Đáng lẽ giờ này nó sẽ được chơi game Audition version mới chứ không bị bắt làm việc như thế này…
oOo
Ba hôm trước Kero thấy Sakura làm gì trên máy tính không rõ (ông Fujikata mới mua một cái máy tính cho con gái mình) Có lẽ đang chat với Tomoyo hay ai đó. Chat xong, Sakura đến bên Kero hỏi:
- Kero này, mình muốn nhờ cậu một việc.
- Việc gì?
- Ba ngày nữa là sinh nhật Syaoran, cậu…
Sakura ghé tai Kero thì thầm gì đó, Kero bay vọt lên, hét lớn:
- Không bao giờ!! Cậu biết mình ghét thằng nhóc đó tới mức nào mà! Sao cậu không kêu người khác làm mà kêu mình làm?
- Mình nói rồi. Tomoyo, nhóm của Chiharu, cả Eriol và cô Mizuki ở Anh nói là họ sẽ về. Ngoài ra còn có anh Yukito và anh Touya nữa!
- Ủa, mình nhớ là anh hai cậu ghét thằng nhóc đó lắm mà! Sao ảnh cũng đi?
- Mình không biết. Chỉ nghe anh Yukito nói là hai anh sẽ giúp chúng ta chuẩn bị sinh nhật cho Syaoran. Cậu đi nha? Làm ơn đi mà!
- Với một điều kiện… cậu phải làm thật nhiều bánh ngọt cho mình đấy!
- Ơ… được rồi. Giờ thì mình đi mua đồ với Tomoyo đây! Cậu ở nhà nhé!
Sáng ngày 13 tháng 7, theo kế hoạch, Sakura đến rủ Syaoran đi chơi. Syaoran hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý. Hai người dẫn nhau đi ăn kem, xem phim, nói chung là dạo vòng vòng. Ở một khoảng xa xa, Tomoyo vừa quay phim vừa cười tủm tỉm:
- Sakura và Li… thật tình tứ quá!
Theo kế hoạch, Sakura lo việc kéo Syaoran ra khỏi nhà, còn Tomoyo thì theo dõi và canh chừng Syaoran, để cậu ta về nhà đúng vào “thời khắc định mệnh”. Cô còn cầm theo một chiếc điện đàm để liên lạc với nhóm bên kia.
oOo
Tình hình như thế là tạm ổn, và ở nhà Syaoran cũng thế. Khi Syaoran đi được một lúc, Eriol đã dùng phép thật để mở khóa căn hộ nhà cậu. Mọi người toả ra để thực hiện kế hoạch như đã bàn.
Chiharu và Yamazaki lo phần vẽ băng rôn, Touya, Kero chỉ việc treo lên và thổi bong bóng. Spinel, Yukito và Nakuru lo phần bông giấy (để lát nữa bắn cho nó xôm!) Còn Eriol, Mizuki, Rika và Naoko đảm việc nấu ăn.
Tới chiều thì mọi thứ cũng gần như xong. Sau khi băng rôn được treo lên, bong bóng, bông giấy cũng chuẩn bị đầy đủ, mọi người ngả người xuống ghế bành nghỉ ngơi, cô Mizuki đi ra, mỉm cười nói:
- Đẹp quá! Mọi người làm tốt lắm! Chúng ta chỉ việc bưng đồ ăn ra thôi!
Không ai bảo ai, mọi người đi thẳng vào bếp, riêng Touya vẫn nằm ườn đó, không thèm nhúc nhích gì hết. Có lẽ việc thổi bong bong đã lấy hết hơi sức của anh, anh dựa vào ghế, mắt nhìn lên trần nhà, rủa thầm:
- Không biết hai đứa đi đâu mà lâu quá vậy? Thằng nhóc đó! Hừm!
Trong khi đó…
- Ách xì…!!
- Cậu có sao không, Syaoran?
- Mình không sao. Hình như có ai nhắc tên mình…
- Coi chừng cậu bệnh đó! Để mình đưa cậu về! (Chắc giờ này mọi người đã xong hết rồi!)
- Mình không sao thiệt mà!
Nhưng nói thì nói vậy, Syaoran làm sao từ chối được sự ân cần chăm sóc của Sakura. Cậu mỉm cười:
- Ừ, chúng ta về nhà thôi!
Đoạn Syaoran nắm tay dắt Sakura đi. Cậu bất ngờ trước hành động táo bạo của mình, cậu sợ Sakura sẽ giật tay ra. Nhưng không, bàn tay của cô ấy vẫn nằm yên trong tay Syaoran. Hơi ấm từ bàn tay cô ấy truyền sang tay Syaoran, rất ấm áp. Tim cậu đập như muốn vỡ tung, nhưng sao cậu cảm thấy thật hạnh phúc? Cậu chỉ muốn được nắm tay Sakura mãi thế này. Còn Sakura thì sao? Cô bất ngờ trước hành động của Syaoran, nhưng cô không thể từ chối hơi ấm từ tay cậu. Ở bên Syaoran, Sakura cảm thấy bình yên vô cùng. Tim cô đập liên hồi nhưng cô lại cảm thấy vui. Cô ước gì đường dài ra, để được sánh vai bước cùng Syaoran, được Syaoran nắm tay dắt đi…
oOo
Trời đã về chiều, bầu trời trong xanh được điểm thêm những đám mây hồng rực rỡ. Khi đi qua công viên Chim Cánh Cụt, Sakura chợt nhớ tới kế hoạch. Cô gọi Syaoran:
- Syaoran…
Syaoran quay lại. Sakura nói tiếp:
- Hôm nay tụi mình đã đi chơi rất vui…
- Đúng vậy.
Syaoran không hiểu Sakura định nói gì. Anh nhìn Sakura, chờ những lời nói tiếp theo của cô. Nhưng Sakura ngại ngùng không nói được ý định của mình. Đã thế khi Sakura bắt gặp ánh nhìn của Syaoran, cô càng thêm ấp úng. Syaoran phải lên tiếng:
- Có chuyện gì à?
- Mình… mình… Syaoran à, hôm nay mình qua nhà cậu chơi nha!
- Nhưng trời cũng gần tối rồi! Ba và anh hai cậu sẽ lo lắm đấy!
- K-Không sao đâu! Mình đã xin phép ba rồi! Với lại, mình… mình cũng có chuyện muốn nói với cậu!
Syaoran nhìn Sakura, cô cụp mắt trước cái nhìn của cậu. Mặt Sakura ửng hồng lên, nhìn rất dễ thương. Syaoran nhận ra lúc Sakura mắc cỡ trông đáng yêu hơn rất nhiều. Syaoran nhìn cô bằng ánh mắt thật ấm áp, anh nói:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Syaoran nắm tay Sakura rồi hai người rảo bước. Chẳng mấy chốc, chỉ còn một ngã rẽ nữa thôi là họ tới nhà Syaoran. Tomoyo đứng từ xa, cô lấy điện đàm ra gọi cho Kero:
- Alô, Kero?
- Tomoyo hả? Mọi chuyện sao rồi?
Mọi người đang lui cui dọn dẹp mấy món thừa thãi thì Kero ra hiệu cho họ yên lặng. Nó bật loa ngoài lên để mọi người cùng nghe. Họ quây quanh chiếc điện đàm để nghe rõ hơn. Giọng Tomoyo vang lên trong điện đàm, rõ từng tiếng một:
- Sakura và Syaoran đang trên đường về nhà. Chỉ còn một ngã rẽ nữa là họ về đến nhà rồi! Chắc khoảng 5 phút nữa là họ lên đến nơi! Mọi người xong hết chưa?
- Tất cả đã xong hết rồi Tomoyo! – Cô Mizuki cất tiếng.
- Tuyệt vời! Mọi người trốn đi nhé! Hai người đó đã đi qua ngã rẽ rồi đó!
“Cạch! Tút! Tút! Tút!” Tomoyo đã cúp máy. Cô Mizuki đứng lên, phân công mỗi người nấp vào một chỗ nhất định. Touya và Yukito nhanh chóng dọn dẹp những thứ còn sót lại. Eriol đi ra khóa cửa rồi đến bên cô Mizuki, nói nhỏ:
- Cô cũng đi nấp đi. Tôi lo phần đèn dùm cho!
Cô Mizuki gật đầu rồi chạy đi. Sau khi chắc chắn là mọi thứ đã chuẩn bị xong, mọi người đã đi trốn cả, Eriol mới tắt đèn. Bóng tối bao trùm lên mọi thứ. Tất cả hồi hộp chờ đợi Syaoran mở cửa, chỉ có vài phút thôi mà tưởng chừng như lâu lắm.
Một sự im ắng đến lạ thường bao quanh lấy mọi người, bỗng có tiếng bước chân phá vỡ sự yên lặng đó. Tiếng bước chân lớn dần, chứng tỏ ai đó đang đến gần. Rồi sau đó, tiếng bước chân ngừng bặt, mọi người lại nghe thấy tiếng lách cách của tiếng chìa khóa.
“Cách!” Cửa hé mở ra. một bóng đen đang tiến vào. Đó là Syaoran. Khi tra chìa vào ổ khóa, cậu cảm nhận một ma lực rất quen. Cậu mở cửa ra, phòng tối đen như mực, chỉ có vài tia sáng từ ngoài hắt vào. Cậu bước vào trong, chưa được ba bước thì…
“Bụp! Bụp! Bụp!” Syaoran chưa kịp nhận ra điều gì thì căn phòng trở nên bừng sáng, và xung quanh cậu thấy bông giấy rơi lả tả. Cậu còn thấy mọi người đi ra khỏi khỏi chỗ nấp. Họ đồng loạt hét lớn:
- HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!
- Ơ…
Syaoran ngớ người ra. Nakuru tinh nghịch bắn thêm mấy chùm bông nữa. Thêm một cơn mưa bông giấy đủ màu. Touya hét lớn:
- Akizuki, cô tốp lại dùm tôi! Rối mắt quá!
- Gọi là Nakuru chứ! Cô Mizuki chẳng để ý gì tới cuộc cãi cọ kia. Cô đến bên Syaoran và nói:
- Nhờ Sakura thông báo nên chúng tôi biết hôm nay là sinh nhật em. Chúng tôi muốn dành cho em một bất ngờ nho nhỏ!
- Sakura?
Syaoran quay lại tìm Sakura, đang đứng sau lưng Syaoran nãy giờ. Thấy Syaoran nhìn mình, mặt cô đỏ lên, ấp úng:
- Mình ơ… mình…
Syaoran nhìn cô thật dịu dàng. Cậu đến gần Sakura, nói nhỏ đủ để cho cô nghe:
- Cảm ơn cậu, Sakura!
Sakura ngẩng mặt lên, mỉm cười nhìn Syaoran. Nakuru đến bên Syaoran nói:
- Đi nào! Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ dành cho cậu đấy!
Đoạn nắm cánh tay Syaoran kéo đi. Những người còn lại cũng nhanh chóng vào phòng khách. Sakura định đi theo thì một bàn tay đặt lên vai cô. Sakura quay lại:
- Tomoyo?
- Đi theo mình! – Tomoyo suỵt có vẻ bí mật rồi dắt Sakura đi đâu đó. (Có trời mới biết được!)
Syaoran bước chân vào phòng khách, cậu ngỡ ngàng:
- Mọi người đã chuẩn bị hết rồi à?
Căn phòng được thắp đèn sáng trưng, được trang trí bằng bong bóng và dây ruy băng đủ màu sắc. Syaoran nhìn lên tường thấy một cái băng rôn, trên đó viết: “HAPPY BIRTHDAY, SYAORAN!” Một chiếc bàn lớn được đặt giữa phòng, xung quanh là những ghế đẩu. Syaoran tự hỏi không biết chiếc bàn đó ở đâu ra. Như biết được thắc mắc của Syaoran, Eriol ghé tai Syaoran nói nhỏ:
- Cái bàn đó là bàn của phòng khách này. Tôi kéo dài và nâng cao nó lên thôi. Còn mấy cái ghế là tôi nhân đôi số lượng. Mấy trò phép thuật vặt thôi mà!
Syaoran gật đầu. Nakuru đưa cậu vào ngồi ở đầu bàn. Cậu nhìn bàn tiệc, từ đầu chí cuối toàn bánh kẹo, nào kẹo mứt, nào bánh nướng, sôcôla… trải đầy, có cả hoa nữa khiến bàn tiệc càng thêm rực rỡ. Cậu còn thấy Touya và Yukito ngồi vào cuối bàn đối diện Syaoran. Còn các bạn nhóm Yamazaki thì ngồi giữa. Cô Mizuki từ trong bếp bưng ra một cái bánh sinh nhật được thắp nến. Cô đặt bánh trước mặt Syaoran rồi nói:
- Thổi nến đi em!
Syaoran định đứng lên thổi thì Chiharu cất tiếng:
- Phải tuyên bố lý do đã chứ!
- Ơ.. vâng.
Syaoran bất giác đỏ mặt. Mọi người im lặng để nghe cậu nói. Một lúc sau, cậu cất tiếng, giọng ngập ngừng:
- Thưa cô, anh chị và các bạn, hôm nay là sinh nhật của mình. Phải nói là mình rất bất ngờ khi các bạn đã chuẩn bị sinh nhật cho mình. Mình cũng không biết nói gì nữa! Mình chỉ muốn nói… là… mình cảm ơn các bạn!
Rồi Syaoran đỏ mặt ngồi xuống. Touya cất tiếng:
- Nói gì nói ngắn thế nhóc?
Syaoran liếc Touya bằng một ánh mắt hình viên đạn. Cô Mizuki lên tiếng để chấm dứt chiến tranh đang có nguy cơ bùng nổ:
- Em thổi nến đi!
- Dạ.
Syaoran gật đầu, cậu định cúi mặt xuống thổi nến thì…
- Các cậu biết không, thổi nến là một tập tục xa xưa của nước Nhật đấy. Có một truyền thuyết cho rằng nếu chúng ta ước một điều gì đó trước khi thổi nến thì điều ước đó sẽ trở thành sự thực. Ngày xưa, ở Kyoto…
Nghe quen quá! Đó là Yamazaki. Cậu ta chẳng từ bỏ cơ hội để nói xạo đâu. Chiharu hích vào tay Yamazaki:
- Ngậm miệng lại được rồi đó Yamazaki! Cậu thổi nến đi Li!
Syaoran cúi xuống nhìn những cây nến đang cháy lung linh trước mắt cậu. Không biết Syaoran có tin những điều Yamazaki vừa nói không nhưng cậu cúi xuống lẩm bẩm gì đó rồi chu môi thổi một lượt. Những cây nến lần lượt tắt hết. Tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Syaoran ngước mặt nhìn quanh. Sao cậu không thấy Sakura? Chợt Eriol đứng lên, cậu nói mọi người:
- Cho tôi mượn Li chút xíu nhé!
Đoạn cậu nắm tay Syaoran kéo đi. Cậu kéo Syaoran vào phòng riêng. Cậu trỏ tay trên giường rồi nói:
- Daidouji nhờ tôi gửi cho cậu, bắt cậu mặc liền ngay bây giờ!
- À, được thôi!
Nói xong Eriol đi ra ngoài đóng cửa lại. Syaoran nhìn bộ đồ được xếp ngay ngắn trên giường. Cậu thấy một tấm cạc để trên đó, nó ghi: “Quà sinh nhật của mình. Chúc mừng sinh nhật, Li! – Tomoyo”
Cậu thay đồ, bộ đồ của Tomoyo thiết kế quả là đẹp. Một bộ đồ màu lam thật tinh tế, cậu chỉnh đốn một lần cuối trước khi ra khỏi phòng. Khi cậu trở lại phòng tiệc, mọi người ồ lên vì ngạc nhiên.
- Trông đẹp trai quá Li!
- Nhìn đáng yêu quá!
- Tomoyo giỏi ghê!
Bây giờ Syaoran mới thấy Daidouji đang đứng mỉm cười nhìn cậu Cậu tiến về phía Tomoyo:
- Cảm ơn cậu về món quà, Daidouji! Mà cậu có thấy Sakura đâu không?
Tomoyo không nói gì, ra hiệu cho cô Mizuki. Syaoran quay người nhìn cô Mizuki. Cô Mizuki hiểu ý và lách người ra, một người khác đang đứng sau lưng cô. Cô bé nhìn Syaoran mỉm cười, Syaoran cũng cười.
Lúc nãy Tomoyo kéo Sakura đi thay đồ mới, vì “sinh nhật của Li là một dịp đặc biệt với cậu. Trong những dịp thế này thì phải mặc những bộ đồ đặc biệt” – Tomoyo nói thế. Syaoran đi đến nắm tay dẫn Sakura về chỗ ngồi của cô. Hôm nay Sakura mặc một áo đầm màu hồng, hoa văn là hoa anh đào được đính thêm kim tuyến lấp lánh.
Mọi người lần lượt tặng quà cho Syaoran. Cậu nhận lấy rồi cảm ơn. Sakura ngồi cạnh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Syaoran. Touya là người tặng quà cuối cùng, anh nói:
- Mừng sinh nhật!
Kèm theo câu nhát gừng đó là ánh mắt sắc hơn cả dao cạo. Syaoran cũng không vừa, cậu “trả lễ” Touya bằng ánh mắt tia lửa điện. Bữa tiệc diễn ra khá là rôm rả, mọi người vừa ăn bánh vừa nói chuyện. Khoảng một tiếng sau, nhóm Chiharu xin về trước. Cô Mizuki và Eriol ngồi đối mặt nhau, trao nhau những ánh nhìn dịu dàng và ấm áp nhất. Mấy người còn lại kéo ra chỗ khác nói chuyện trên trời dưới đất.
Trên bàn tiệc chỉ còn Kero và Spinel. Con Spinel giờ đã say quắc cần câu, nó ôm cái bánh pudding duy nhất còn lại bay vòng vòng làm con Kero rượt hết hơi. Còn Sakura và Syaoran đâu?
Ô kìa, họ đang ở ngoài ban công. Syaoran lấy tay dựa vào ban công, cậu hỏi Sakura:
- Cậu muốn nói với mình gì vậy?
Sakura rút ra trong túi một món quà, được thắt nơ thật xinh. Cô đưa cho Syaoran, và cất giọng nhỏ nhẹ:
- Tặng cậu! Chúc mừng sinh nhật, Syaoran!
Syaoran nhận lấy món quà, cậu hỏi lại:
- Cảm ơn cậu. Mình mở ra được chứ?
Sakura gật đầu. Syaoran tháo giấy gói ra. Đó là một chiếc khăn tay thêu hình hoa anh đào. Syaoran mân mê chiếc khăn trong tay, anh nhìn Sakura:
- Cảm ơn cậu. À, mình cũng có thứ muốn tặng cậu…
- Tặng mình?
Sakura nhìn Syaoran ngạc nhiên. Syaoran không nói gì, anh lẳng lặng nắm tay Sakura kéo mạnh về phía mình. Mất đà, Sakura ngã người về phía anh. Và thứ cô nhận được là một nụ hôn trên má. Syaoran thì thầm vào tai cô:
- Cảm ơn cậu, Sakura! Cảm ơn cậu rất nhiều!
Sakura mỉm cười hạnh phúc. Cô ngả đầu vào vai Syaoran. Hai người im lặng nghe hạnh phúc dạt dào thành sóng trong lòng mình. Từ xa, Tomoyo khư khư chiếc máy quay, cười tủm tỉm:
- Đây mới là món quà thật sự của tôi, Li ạ! Cuộn băng đã quay lại toàn bộ sinh nhật của cậu. Hohoho~
Ở trong nhà, Touya phóng tầm mắt ra ban công. Anh đã chứng kiến hết mọi thứ. Anh gạt tay Nakuru ra và chạy về phía ban công, lẩm bẩm:
- Thằng nhóc chết tiệt!!
Bỗng có ai đó đặt tay lên vai Touya, hình như không muốn anh đi. Anh quay lại, Yukito thì thầm vào tai anh:
- Đừng để khung cảnh lãng mạn này bị phá chứ!
- Hừm.
Nghe lời Yukito, Touya quay lại vào nhà. Trong bụng vẫn còn tức tối. Anh ta quyết sẽ dần thằng nhóc này một trận vào một ngày nào đó!
Syaoran và Sakura vẫn không hay biết điều đó, hai người im lặng nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao lấp lánh chiếu sáng cả bầu trời đêm…
Bạn hãy bổ sung phần giới thiệu trước ngày 1/8 | |