Tomoyo Fan club
Love Story [CLAMP] FANFIC 212592
Love Story [CLAMP] FANFIC Bana2006
HAVE A NICE DAY!
Tomoyo Fan club
Love Story [CLAMP] FANFIC 212592
Love Story [CLAMP] FANFIC Bana2006
HAVE A NICE DAY!

Tomoyo Fan club


 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Latest Topics
Topic
History
Written by
[Fanfic][Crossover] Valentine's Day
[2015] Nhà spam đầu tiên : Năm mới vui vẻ, trẻ khỏe, hạnh phúc, thành công, ..... blah..... blah ☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*
Đào mộ 4rum =))))
[Midori Yoi] Khu vườn mùa thu
»Tất cả thành viên
[CLAMP][NokTom]The Snow White
[Diary] Góc tự kỉ by SR
»Tất cả thành viên
Mayu (Vocaloid)
Gumi Megpoid (Updating)
»Tất cả thành viên
Tạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
[game]Nối từ Tiếng Anh (ver2)
[Drabble] Hí Mộng
[Drabble] Gã tình nhân của Dracula
Mem cũ mem mới vô đọc giùm hết ạ~ (・Д・)ノ
Em xin phép tổ chức địa bàn tự kỷ
[Fic nối] Cuộc chiến luân hồi
[Game] Nối tên thần tượng
[Thảo Luận + Đăng Kí] Cuộc chiến luân hồi
Thu Dec 09, 2021 9:23 pm
Wed Dec 08, 2021 7:54 pm
Thu Jun 21, 2018 10:32 pm
Fri Feb 23, 2018 1:07 am
Tue Feb 13, 2018 10:33 pm
Tue Jul 05, 2016 4:54 pm
Wed Jun 29, 2016 10:52 pm
Mon Apr 25, 2016 5:45 pm
Mon Apr 25, 2016 5:28 pm
Sat Apr 23, 2016 11:51 am
Sat Apr 23, 2016 11:18 am
Mon Mar 28, 2016 8:18 pm
Thu Feb 11, 2016 1:11 pm
Sat Feb 06, 2016 2:32 pm
Sat Feb 06, 2016 2:21 pm
Sat Feb 06, 2016 2:12 pm
Sat Feb 06, 2016 2:06 pm
Mon Nov 30, 2015 5:41 pm
Mon Nov 30, 2015 5:37 pm
Sun Aug 23, 2015 10:25 am




















Ốc Xào Me nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Feb 13, 2018 10:33 pm ...
:Thôi, rum vắng quá nói gì giờ. Nhớ ghê.
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Apr 25, 2016 5:45 pm ...
:Bởi vì chẳng có ai nên Reed xin phép được quẩy tung cả 4rum lên... alone tatoi
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Apr 23, 2016 11:18 am ...
:Tui chỉ muốn nói là forum bị bỏ hoang lâu quá rồi ... Tui tham gia từ năm học lớp 6 giờ lên lớp 11 rồi, bao nhiêu là kỷ niệm, thấy forum thế này kể cũng buồn. Nếu có dịp mấy thành viên kì cựu lập chat room trên facebook đi, bọn mình  kết bạn trên facebook hết, thỉnh thoảng cũng nói chuyện mà~
Ốc Xào Me nhắn vớiTạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club
gửi vào lúc Sun Nov 16, 2014 12:38 pm ...
:Hôm nay- ngày 16/11/2014
Đã 3 năm từ khi tôi gia nhập vào Tomoyo Fan Club. Lúc đó tôi chỉ mới là đứa nhóc lớp 4, bé xíu và chưa hiểu gì nhiều. Mọi người biết đến tôi với tên gọi Yumi. Cuộc sống ảo của tôi bắt đầu. Mọi người luôn quan tâm và giải thích những cái sai của tôi. Nhưng có lẽ tôi quá cố chấp...
trieucao nhắn vớiCô gái và chiếc khăn cầu vồng.
gửi vào lúc Mon Nov 24, 2014 4:54 pm ...
:Thật ra, tôi cũng không biết tên của em là gì, và em thật sự bao nhiêu tuổi. Nhưng tôi cứ mặc định gọi em là Len và nghĩ rằng em kém tuổi tôi. Cái tên Len nảy ra một cách tình cờ. Hôm ấy, em quàng một chiếc khăn len to sụ với màu của cầu vồng, bước đi thảnh thơi… Em chờ đợi chuyến xe của mình một cách …
trieucao nhắn với1h đồng hồ của người cha
gửi vào lúc Thu Nov 13, 2014 5:13 pm ...
:1h đồng hồ của người cha
Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:
Love Story [CLAMP] FANFIC 687

– Bố ơi, con hỏi bố một câu …
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Aug 02, 2014 1:09 pm ...
:CÁC TÌNH YÊU!!!!!!!! DAISUKI <3 <3 <3 Ta chưa báo tin là ta đã đỗ cấp 3 rồi nhỉ 88888 ta đỗ cấp 3 rồi đó XD
Watanabe Yuki nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Jul 04, 2014 3:25 pm ...
:Tình hình là ai ở tphcm vậy?! có ai đi Manga Fes ko?! > < laloi
Edo-kun nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Dec 27, 2013 9:25 pm ...
:Còn ai nhớ CEF?
Himawari Chan nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Dec 24, 2013 7:22 pm ...
:Noel đến rồi, hú hú ^o^ Chúc mn Giáng Sinh vui vẻ, hạnh phúc, đầm ấm bên gia đình và nhận dc nhìu quà nha =)) p/s: Năm nay ở nhà vẫn hơn ra Sài Gòn hít thở bụi trong lành :3
Suzume nhắn vớiMột người nào đó quan tâm~
gửi vào lúc Mon Dec 09, 2013 4:51 pm ...
:Trc ngày thi một tuần gần như ngày nào cũng học từ 9-11h tối ở nhà cô :'( Hớ hớ ns vậy thôi chứ vui vật vã :) cơ mà học kiểu này đi thi k đc giải j thì chết đi cho xong :'(
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Mon Dec 23, 2013 2:04 pm ...
:Hầu hết m.n đã quên mất sn em................................ ns vậy thôi, chứ nó qua lâu rồi, 3/12 cơ :'(
Midori Yoi nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Sat Dec 14, 2013 9:00 pm ...
:Rm đang vắng và mình đang onl với một cơ số khách viếng thăm rồi  hihung  hihung 
Mong sao mau Tết để mọi người onl  hihung 
Ề - Đố nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Dec 11, 2013 5:03 pm ...
:Lâu rồi chưa vào^^
Suzume nhắn với»Ai cũng được~
gửi vào lúc Fri Nov 08, 2013 1:05 pm ...
:Sắp thi hsg cmnr~ Thật đau khổ~ học còn chưa ra đâu vào đâu mà đã sắp thi rồi >"< ! Tiếng Anh mất gốc cmnr, thế mà phải bỏ để học đội tuyển >"< Shit >"
Mukuhiba-6918 nhắn với»Mém bờ TFC iu vấu =))
gửi vào lúc Wed Sep 04, 2013 11:47 am ...
:TT^TT hú hú, năm nay lên lớp 8 rồi, học tối mắt tối mũi TT^TT ko thể onl TFC hàng ngày đc, có khi cả tuần mới đc 1 lần TT^TT So ri các tềnh iu TT^TT Kim sẽ cố gắng học Hóa cho tốt để thi vào chuyên. Nếu như ko vào đc chuyên thì TT^TT Mọi người ở lại zui zẻ nhé. Bùn quá TT^TT Có chuyện muốn nói thì PM nick FB của Kim là Sẻ Xào Dứa nhá TT^TT
Bạch Phách Tử nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Sep 01, 2013 11:24 pm ...
:hey hey, có ai biết fic nào mới và hay k?? chỉ mình với nhé ^^
Pupu-chan nhắn vớiTất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 29, 2013 7:23 pm ...
:Năm nay là năm cuối cấp 2 rồi + với việc bài vở và học hành càng bận thêm nên có thể Na sẽ off dài hạn như các mem khác ah~ TT^TT, chúc mọi người onl vui vẻ, đặc biệt là những bạn đang học lớp 9 như Na sẽ thi tốt nhé! ^^ Iu mọi người nhiều lắm!!! domat domat 
Jun San nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 27, 2013 11:13 am ...
:Jun sắp phải off một thời gian *do có lắm việc bên cấp 3 quá nên chắc chả mấy khi onl được thôi* nên tạm biệt mn nhé, chúc mọi người luôn vui vẻ. Và hẹn gặp lại một ngày không xa nhé
I love You all !!!!!
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Aug 25, 2013 2:59 am ...
:Mọi người tham gia teitan-academyworld.forumvi.com của em nha! Tks mn nhiều :)
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 23, 2013 3:27 am ...
:Xin chào :)) Không ai có thể làm cú đêm như tớ à=)) Mình thật hạnh phúc quá đi XD Thôi 3h30' rồi tớ đi ngủ đêy,mai còn đi học Mr.9 nữa =)) Bye all=)) Good Morning =))
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 22, 2013 12:46 am ...
:Ta là con cú*YOLO* lai Cua=)) và ta biết =)) chả còn ai post bài cả :((
Suzume nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Tue Aug 20, 2013 6:19 pm ...
:Thật lưu luyến nơi này quá :'> mãi chẳng muỗn rời đi :'> nhưng thời khắc chia tay của chúng ta đã đến rồi. Tạm biệt nhé m.n :'> Reed sẽ off từ h đến tháng 8 vì vc học(đáng ra phải off từ hôm nọ nhưng lại nhớ ra chưa để lại lời nhắn trên TFC nên lại lên viết cái này :v )
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 16, 2013 2:13 am ...
:Rin thức tới bây h và phát hiện ra,mình là con cú đêm thú thực tại TFC=]]] Gần 2h30' rồi mà chưa đi ngủ XD thật phục mình quá XD
mifeullesakuraba113 nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Fri Aug 02, 2013 10:59 pm ...
:Khi nào Miss Beauty mới có poll vậy ợ?
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 10:10 pm ...
:Mọi người vô : https://tomoyoccs.forumvi.com/t2608-topic?highlight=Shop ủng hộ Shop của Rin và Kim nha~~^^~ Tks mn
Yoki-Maru nhắn với»Akira Satoshi
gửi vào lúc Thu Aug 01, 2013 6:39 pm ...
:Rin ơi khi nào onl thì vào nhận rank nhé :))
p.s: mọi người trong rum vui vẻ nha. :D
Kim Bora nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Wed Jul 31, 2013 5:20 pm ...
:Mn ơi, khi nào có Poll của Miss nhớ bầu cho Fie nha ! Xem ảnh DK của Fie nha !
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 7:49 pm ...
:Mn ơi~ Tham gia Event Poll Favorite Characters đi nào~~~~ Vắng quá đi==" Nhanh tay tham gia đi nào~~~ OvO
S.K nhắn với»Tất cả thành viên
gửi vào lúc Sun Jul 28, 2013 4:42 pm ...
:Chào buổi chiều nha mn~~ OvO có ai hông zô nhà spam 888 điiii~~~~~ OvO

Share | 
 

 Love Story [CLAMP] FANFIC

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next
Tác giảThông điệp
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Jan 22, 2011 8:17 pm

Something unfinished is something have a hidden beauty that we cannot explain why...

Love comes to us as fast as it could be...

Love is found in the most strangest way...

We'll get lost!



Tên fic: Love Story

Tác giả: Fidelio

Disclaimer: Tsubasa, CCS, CLAMP Campus Detective

Dạng fic: Original

Rating: T

Warning: Out of Character (Nokoru là điển hình)

Pairings: Nokoru – Tomoyo, Tomoyo – Eriol (!!!)

Tình trạng fic: Stopped [Unfinished] 18Chapters - Xin lỗi mọi người! Thật sự xin lỗi!

A/N: fic tớ hơi giống với fic của ss Azure nên tớ cam kết ko hề giống ý tưởng chút nào! (Nhưng fic ss ý hay hơn nhìu)

Note: Nên đọc cái này: Destiny để hiểu thêm diễn biến câu chuyện nhé (tình tiết nối nhau 1 lũ đấy)

Fan Fiction này là của tôi. Tôi đảm bảo ý ưởng này là do tôi nghĩ ra. Tôi viết dành cho những người yêu thích CLAMP và truyện lãng mạn. Những trường hợp post tại những trang khác mà không có sự đồng ý của tôi đều bị coi là đạo fic (dù có ghi tên tôi viết hay không).

Và…
Love Story



Chương 1: Học viện CLAMP.

8:00 am


Mùa đông. Tuyết rơi nhẹ.


Ngày hôm ấy, trời không có nắng. Một buổi sáng không giống bình thường. Không một tia sáng xuyên qua những đám mây. Mây dày đặc. Nhưng, không khí của muà đông thì thật tuyệt. Trời lạnh, mọi người đi sát vào nhau. Người không quen cũng đi sát lại bên nhau, truyền hơi ấm. Một gia đình. Ở giữa dòng người đông đúc ấy, một cô gái tóc tím lướt qua. Có gái ấy có tên là Tomoyo.


Chiếc xe buýt màu trắng dừng lại. Trên thân xe in huy hiệu của một ngôi trường. Một ngôi trường rất nổi tiếng ở Nhật và đã làm bước đột phá ở Anh. Tomoyo, đang trên đường đến ngôi trường ấy. Chuyến du học thật bất ngờ. Không phải với cô, mà là với chính những người thân của cô và cả… người cô yêu thương. Tomoyo bước lên xe. Lòng nặng trĩu.


Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nó chạy băng băng trên những con đường phủ đầy tuyết trắng. Trên xe, tất cả đều mặc đồng phục của học viện này, trừ cô. Tomoyo chỉ mặc một chiếc váy màu đen, Gần giống màu của đồng phục, nhưng nổi trôi hơn hẳn trên làn tuyết trắng xóa. Ngày đầu tiên cô đến trường. Nhưng… Học hay trốn tránh?


Xuống xe. Tomoyo bước vào khuôn viên trường. Cô ngạc nhiên trước sự đồ sộ vào rộng lớn của nó. Ở cổng, đề rõ: Học Viện CLAMP. Tomoyo tiến vào trong tiền sảnh. Đi thẳng đến bàn hướng dẫn. Đến nơi, cô hít một hơi thật sâu và cất tiếng hỏi:


- Xin lỗi, phòng hiệu trưởng ở đâu ạ?


- Cô có hẹn trước không? – Cô gái ở bàn tư vấn hỏi Tomoyo.


- Có ạ. Tên tôi là Tomoyo D.Faurite! – Cả nhà cô đã dùng họ này khi ra nước ngòai và ở đây họ chỉ biết họ này chứ không nghe nhiều đến Daidouji – Tên tập đòan.


- Vâng, xin cô lên tầng cao nhất ạ. Phòng hiệu trường ở đấy.


- Cám ơn.


8:45 am


Tomoyo cúi đầu nhẹ nhàng và bắt đầu tiến về phía thang máy. Đã bước vào đây rồi nhưng cô vẫn còn bị choáng ngợp bởi vẻ hiện đại và sang trọng của học viện. Ở Nhật cũng có một trường nhưng cô chưa có dịp đến thăm. Nơi đây chỉ là chi nhánh mà đã lớn thế này, không biết ở Nhật sẽ như thế nào nhỉ? Đang triền miên suy nghĩ, cô bỗng nghe tiếng:


- Hội trưởng đi ạ! – Giọng thanh niên cất lên.


- Em sẽ chuẩn bị trà khi Hội trưởng quay về! – Một giọng tươi vui khác.


- Nhớ mời cả Nagisa nhé Suoh! – Giọng thứ ba, trầm, ấm áp. Sau đó là một cú ngã ngoạn mục của nhân vật có tên “Suoh”.


Cô quay lại, thấy một chàng trai tóc màu vàng, đôi mắt xanh như ngọc đang mỉm cười tiến tới, từ khá xa (Âm vang nên mới nghe được rõ thế). Hẳn đây là người đã nhắc đến tên “Nagisa”. Tomoyo biết điều đó vì nhận thấy vẻ khoái chí trên gương mặt này. Nhưng, những ý nghĩ đó chỉ vụt qua trong đầu, cô bỉ mái tóc váng ấy, đôi mắt xanh ấy làm bất ngờ:


- FYE??? – Cô vội thốt lên.


- Huh? – Chàng trai vội đứng lại, ngạc nhiên. Tomoyo nheo mắt nhìn kĩ hơn và vụt đỏ mặt.


- Tôi xin lỗi, tôi nhận nhầm người! – Cô vội cúi xuống. Khi cô ngẩng đầu lên, cậu thanh niên đã ở ngay trước mặt. Tới lượt cậu ấy cút chào lịch sự:


- Không sao, thưa tiểu thư. Tôi mới phải xin lỗi vì làm cô nương đỏ mặt lên thế này. – rồi cậu cầm tay cô, hôn lên nó! Tomoyo lại càng xấu hổ - Đây là lời xin lỗi của tôi.


- Không sao. – Tomoyo lấy lại vẻ điềm tĩnh – Xin hỏi, anh là…


- Nokoru Imonoyama, thưa cô.


- Tomoyo D.Faurite. Vậy ra anh cũng là người Nhật. Không những thế, còn là một người rất có thế lực! – Tomoyo mỉm cười, bắt tay Nokoru. Hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra rất giống một người…


- Tiểu thư đang trên đường đi đâu đây ạ?


- Đừng gọi tôi là tiểu thư, thưa cậu Imonoyama. Tôi đang trên đường đến phòng hiệu trưởng và…


- A! Cậu Nokoru kìa!


Một giọng nữ vang lên và sau đó là hàng loạt tiếng chân chạy vội vã. Tomoyo ngạc nhiên nhìn Nokoru thì thấy anh thất sắc. Nokoru vội vã kéo Tomoyo vào thang máy và đóng cửa lại. Cô chỉ con nghe bên ngòai những tiếng gọi Nokoru nhỏ dần.


- Anh có vẻ nổi tiếng nhỉ?


- Không đâu, thưa tiểu thư. – Nokoru lại cúi đầu.


- Đừng gọi tôi là tiểu thư mà. Hãy gọi tôi là Tomoyo. – Tomoyo cười. Phải chăng cô không ngạc nhiên trước hành động lịch thiệp của Nokoru bởi vì cô cũng có một ông anh tóc vàng, mắt xanh hơi “ngồ ngộ” giống như thế?


- Vậy, đổi lại, cô gọi tôi là Nokoru nhé?


- Vâng.


- Cô đến đây học sao?


- Không, tôi…


“Bíp”


Cửa thang máy mở ra. Tomoyo và Nokoru cùng bước ra ngoài. Tomoyo đang lóng ngóng không biết phòng hiệu trưởng ở đâu giữa một sảnh lớn thế này thì Nokoru đã kéo cô lại, nói:


- Hướng này, thưa cô Tomoyo.


Anh dẫn đường cho Tomoyo tới một căn phòng lớn (cô đóan thế bởi cái cửa cũng rất lớn). Anh bỗng quay lại mỉm cười với Tomoyo và ghé mặt sát vào tai cô thì thầm một điều gì đó. Trong phút chốc, cô cảm nhận thấy rõ ràng hơi thở của Nokoru, của mái tóc mềm mại, của giọng nói nhỏ nhẹ của anh. Nokoru đứng thẳng lên và cười, gật đầu. Tomoyo cũng gật đầu theo và Nokoru gõ cửa.


- Mời vào. – Một giọng nữ trầm, nghiêm trang cất lên.


Tomoyo toan đẩy cửa thì Nokoru ngăn cô lại. Cô tưởng có chuyện gì nhưng Nokoru lại đẩy cửa. Cô bỗng mỉm cười. Đằng sau cánh cửa là một căn phòng trang trí theo phong cách Nhật Bản. Nó khiến những người Nhật như Tomoyo và Nokoru cảm thấy như trở lại quê hương.


- Nokoru à? – Cô hỏi – Và…


- Tomoyo D.Faurite – Tomoyo cúi đầu lễ phép.


- Nokoru! – Cô nói, giống như ra hiệu hơn.


- Vâng ạ! – Nokoru gật đầu.


Đoạn anh kéo Tomoyo vào một căn phòng khác và chỉ cho cô những bộ Kimono rất đẹp mắt và bảo cô chọn một bộ mình thích và nó sẽ là của cô trong suốt thời gian cô còn ở học viện này. Tomoyo đang do dự thì Nokoru bảo:


- Bộ kimono màu tím này rất hợp với màu mắt và màu tóc của cô đấy! – Trên tay anh là một bộ màu tím rất đẹp. Tomoyo, không hiểu sao, gật đầu đồng ý dù trong lòng còn lưỡng lự.


- Còn anh thì sao? – Tomoyo hỏi?


- Tôi hả? Tôi thì có bộ màu đen này rồi! Thôi, đi thay mau kẻo cô đợi.


Tomoyo bước vào phòng thay đồ, đóng kín cửa lại. Một cô hiệu trưởng khá thú vị. Đó là ấn tượng của Tomoyo về cô hiệu trưởng. Sau khi hí hoáy với bộ Kimono lâu ngày không đụng tới, Tomoyo cũng thở phào bước ra khỏi phòng thay áo. Trước mặt cô, Nokoru đang đứng đó. Trông cậu không giống người Nhật cho lắm dù đã mặc Kimono rồi. Nokoru không đợi Tomoyo nói thêm gì, liền dẫn cô ra ngoài.


Cô hiệu trưởng, đằng sau tấm màn tre, gật gù khen:


- Rất hợp! Cô thật có mắt chọn đồ, Tomoyo ạ!


- Không đâu thưa cô. Cậu Nokoru chọn giúp đấy ạ.


- Con quả vẫn không thể thay đổi nhỉ, Nokoru?


- Không ạ.


- Thôi, hôm nay ta gọi con và Tomoyo đến đây để giới thiệu với nhau, cả hai người. Nhưng có lẽ hai con biết nhau trước nhỉ?


- Là do sự lịch lãm và tốt bụng của Nokoru thưa cô. – Tomoyo nói nhanh, cười.


- Ồ, một ấn tượng thế nào nhỉ…


- Đại khái là… rất ấn tượng cô ạ! – Tomoyo cười khúc khích, Nokoru bỗng nhiên bị “khớp”.


- Cái… cái đó là… là… - Nokoru lắp bắp.


- Không cần biện minh. Vào việc nào! Con đang cần một thư kí riêng cho công việc của Hội học sinh Cao học nên cô đã nhờ đến Tomoyo. Tomoyo chuyển tới trường chúng ta không phải để học mà là để tham gia công việc quản lý – công việc có liên quan đến nghề nghiệp của Tomoyo từ trước đến nay. Từ này, cô ấy sẽ là thư kí riêng của con.


- Vâng, cám ơn cô nhiều ạ! – Nokoru cúi đầu – Bây giờ, con xin phép. – Anh cúi chào một lần nũa rồi đứng lên.


- Ừ! Cô cũng muốn nói chuyện riêng với Tomoyo.


Nokoru vào trong, thay lại bộ đồng phục học sinh của mình rồi rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh quay lại nhìn hai người đang ngồi đằng kia, vẻ tò mò. Nhưng vì phép lịch sự không nên nghe lén người khác, anh đi thẳng xuống phòng Hội học sinh. Khi không khí giữa hai người hoàn toàn im ắng, cô hiệu trưởng mới lên tiếng:


- Cô thấy ngôi trường mới này thế nào?


- Rất tuyệt cô ạ.


- Cô biết ta không mời cô đến đến với tư cách một “thư kí Hội học sinh” đúng không?


- Vâng ạ! – Tomoyo nghiêm mặt.


- Ta cần con làm một việc quan trọng hơn…


- Con biết! Con sẽ cố gắng!


- Ta cũng biết con đang trốn chạy một người!


- Thưa cô…


- Fye, ta biết câu ấy rất rõ và khi con sang Anh, cậu ấy đã liên lạc với ta và nhờ ta chăm sóc con. Có vẻ như việc này sẽ có người thích hợp hơn là ta.


- Thưa, là ai ạ? – Tomoyo tò mò.


- Con gặp rồi còn gì? – Cô cười đầy ẩn ý – Sau đây là công việc cụ thể...

TBC

(đã xin per tác giả)

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Jan 22, 2011 8:18 pm

Chương 2:Ở trường.


10:00 am


Tomoyo rời khỏi phòng hiệu trưởng, lòng nặng trĩu. Có lẽ vì cô hiệu trưởng nhắc đến “người ấy” nên cô mới có tâm trạng như vậy. Tomoyo bước vào thang máy, xuống phòng Hội học sinh. Bước vào trong, bỗng cô chợt nhớ ra mình chưa biết phòng Hội học sinh ở đâu giữa cái học viện rộng lớn này (Mà có cả mấy phòng hội học sinh lận ấy chứ nhỉ?). Cô đi xuống tầng trệt với ý định lại hỏi xem “cái phòng ấy” ở đâu.


Vừa ra khỏi thang máy, Tomoyo chưa kịp đi đâu thì đã có một bàn tay kéo cánh tay cô lại. Ngạc nhiên vẫn chưa hết thì cô lại thấy Nokoru đứng đó, cười. Cô cũng mỉm cười lại và hỏi:


- Anh chờ tôi sao?


- Cô đã biết phòng Hội học sinh ở đâu đâu nào? – Nokoru cười. Nụ cười thật đẹp.


- À, vâng, đúng thế. – Tomoyo cảm thấy ngạc nhiên hơn nữa. Dường như Nokoru đọc được cả suy nghĩ của cô vậy – Anh có vẻ hiểu rõ phái nữ nhỉ?


- À, vâng, cô quá khen.


- Vậy anh không đi nhanh thì những cô gá đằng kia sẽ “nhờ” anh “tư vấn” cho cả đấy! – Tomoyo nói, chỉ về phía những cô gái đang ùa tới.


- Đi mau!


Nokoru kéo tay Tomoyo chạy một mạch ra khỏi sảnh, đi xuyên qua những khu vườn (giống như những khu rừng nhỏ thì đúng hơn) rậm rạp nhiều cây cối tuyệt đẹp. Hai người dừng lại ở một dãy nhà khác cũng to lớn không kém khu nhà vừa rồi. Đây là khối Cao học. Nơi một toà nhà trang nghiêm hơn bao nơi khác trong học viện an tọa.


- Mau lên! Các cô ấy theo kịp là không về được đâu!


- Nhưng…


Tomoyo chỉ kịp nói thế, Nokoru lại kéo tay cô lao thẳng vào toà nhà. Rất may bên trong sảnh lớn không có bóng dáng một quý cô nương nào nên Nokoru dừng lại. Thở dốc. Có lẽ, nếu không có Tomoyo, anh sẽ dừng lại tiếp chuyện các quý cô nương. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Phải chăng anh không muốn cô gái này bị “chất vấn” như anh? Ôi, bản tính ga lăng đã ăn sấu vào máu thịt rồi!


- Anh đang thấy có lỗi với họ - Tomoyo cười.


- Cô biết sao? – Nokoru mở to mắt.


- Hiện rõ lên mặt anh kìa – Tomoyo cười, đưa cho Nokoru một chiếc khăn - Nếu anh không ngại thì có thể dùng nó lau mồ hôi đi. Hội trưởng Hội học sinh mà mồ hôi đầm đìa thì không hay đâu.


- Cảm ơn cô, Tomoyo.


Trong phút chốc, Tomoyo đã có suy nghĩ: Nokoru cũng có nhiều điểm rất giống với Eriol. Hai người đều lo lắng cho người khác, đều học rất giỏi và có những khả năng kì lạ, hay cả những sở thích kì quặc nữa nhỉ? Đến đây, cô bỗng nhớ Eriol quá. Nhớ da diết. Nỗi nhớ vô hình đấy siết chặt trái tim cô. Tomoyo bỗng dưng bật khóc. Nokoru thấy thế, hoảng quá, liền nói, dù chưa hiểu mô tê gì:


- Tomoyo, cô sao thế? Tôi đã làm gì không phải sao?


- Không, tôi xin lỗi! – Tomoyo vội gạt những giọt nước mắt đi thì Nokoru đã dùng chiếc khăn cô đưa lau chúng.


- Những giọt nước mắt kia không hợp với gương mặt xinh đẹp này đâu. – Anh cười, an ủi.


Tomoyo không nói gì, chỉ im lặng, nhìn thẳng vào mắt Nokoru. Đôi mắt của anh khác hoàn toàn của Eiol. Màu xanh của đôi mắt ấy nhưng là một bâu trời thăm thẳm, trong veo. Còn Eriol thì khác, đôi mắt đen không bao giờ để lộ suy nghĩ của mình. Nhưng với cô, đôi mắt đen ấy đẹp hơn bao giờ hết! Cho đến hôm nay, cặp mắt của Nokoru không làm cô rung động, nhưng nó làm cô cảm thấy an tâm hơn bất cứ thứ gì khác. Riêng điểm này, Nokoru rất giống Fye.


- Anh làm tôi nhớ đến một người, à không, hai người. – Tomoyo nói, giọng vẫn còn run run.


- … - Nokoru mở to mắt.


- Đôi mắt này rất giống Fye, anh trai tôi. Và nó cũng hoàn toàn khác với Eriol, anh ấy… - Tomoyo lại nấc lên khi nhắc đến cái tên Eriol.


- Có lẽ, chúng ta sẽ nói về nó khi khắc vậy. Bây giờ, Tomoyo ạ, hãy cười lên và vào làm quen với hai người còn lại trong hội học sinh nào.


10:30 pm


Nokoru đẩy cánh cửa phòng. Bên trong phòng của Hội học sinh khối cao học cũng rất đẹp nhưng mang phong cách rất Tây. Ở giữa là một bộ salon dùng để tiếp khách. Xa nhất, phía sau chiếc bàn dài là một cửa sổ rất lớn, nhìn ra ngoài là toàn bộ Học viện CLAMP. Hai bên là hai chiếc bàn khác. Điều đặc biệt, căn phòng này được lót bằng thảm cực mịn, nếu đi vào, chắc hẳn ai cũng phải bỏ giày ra. Có lẽ điều này làm người khác cảm thấy thư thái hơn hẳn sau khi bước vào căn phòng Hội học sinh khối cao học.


Khi bước vào phòng, Tomoyo thấy có thêm hai người nữa. Hẳn đây là hai người đã trò chuyện ở hành lang với Nokoru lúc nãy. Đang ngồi im lặng, đọc các bản tài liệu là một thanh niên tóc xanh (hơi kì, theo hình vẽ là vậy), mắt màu vàng hơi nâu. Ấn tượng của người này với người khác là một chàng trai rất nghiêm nghị. Còn một người tóc đen, mắt cũng đen nốt đang pha trà. Nét mặt người này hơi giống một cô gái đảm đang và trông rất hiền. Có vẻ đó là người trẻ nhất ở đây. Thấy Nokoru bước vào, hai người đều nhìn ra cửa:


- Hội trưởng! - Cả hai đồng thanh.


- Làm gì mà phản ứng dữ dội vậy? – Nokoru có vẻ hơi “căng thẳng” – Đây là Tomoyo, người sẽ ở Hội học sinh khối Cao học của chúng ta từ nay về sau. Tomoyo đây là Suoh Takamura.


- Hân hạnh làm quen! Tôi là Tomoyo D.Faurite – Đây là người có liên hệ với cái tên “Nagisa” đây mà!


- Tôi là Akira Ijuuin - Người còn lại nói – Thưa cô Tomoyo.


- Rất vui được biết mọi người. Tôi là sẽ rất vui khi được làm việc với ba người. – Tomoyo cười.


- Mọi người ơi, uống trà nào! – Akira lên tiếng, đây là nhân vật dễ thương nhất của Hội học sinh đó!


- Được thôi! Trà của Akira ngon phải biết! Suoh, nghỉ tay cải nào – Nokoru nói lớn!


- Hội trưởng có làm gì đâu mà nghỉ tay. – Suoh than vãn.


Nokoru đã kịp bịt miệng Suoh trước khi cậu định nói tiếp điều gì bằng một ly trà nóng. Cả bốn người ngồi uống trà một cách vui vẻ. Tomoyo đã biết được rất nhiều điều về cả ba. Suoh rất ghét đồ ngọt nhưng chỉ ăn những món “có đường” do chính Akira làm. Cậu cũng cực kì dễ xúc động, nhất là đối với chuyện tình cảm và có phản ứng đặc biệt với tên “Nagisa” (thảo nào bị Nokoru chọc suốt). Suoh là một người hết sức chăm chỉ và nghiêm túc với công việc (điểm này trái ngược hoàn toàn với Nokoru). Và một thông tin khá đặc biệt nữa, Suoh cũng có khối lượng fan hâm mộ rất lớn, không kém gì Nokoru nhờ vào gương mặt lạnh lùng của mình. Nhưng nếu khuôn mặt ấy cười thì…


Akira gần như khác hẳn Suoh. Trên khuôn mặt cậu lúc nào cũng hiện hữu một nụ cười rất gây thơ và dễ gần. Nhờ điểm đặc biệt dễ thương này và tài nấu ăn xuất chúng, Akira rất được những cô gái nội trợ hâm mộ (đa phần là sinh viên đại học). Sở hữu một mái tóc và đội mắt đen huyền, Akira nhìn rất giống một người Nhật, không nhầm lẫn vào đâu được. Akira đúng là một “ông chồng đảm đang” cho các cô gái.


Nokoru, nổi bật nhất trong ba thành viên của Hội học sinh, là một thanh niên cao với mái tóc vàng óng, mềm mại (Tomoyo cảm nhận được) và đôi mắt màu xanh da trời, sâu thăm thẳm. Nokoru sở hữu một nụ cười cực kì hấp dẫn. Nếu một người con gái nào nhìn vào nụ cười ấy mà không bị xao động, thì có lẽ đó là một Bà chúa tuyết (lời nhận xét riêng của tác giả). Nokoru được những cô gái yêu mến bởi sự lịch lãm của anh với toàn thể phụ nữ trên thế giới (!!!). Nokoru không hề giận dữ hay trách móc một cô gái nào cả (Bị xô xuống từ lan can mà vẫy khiêu vũ với người ta vậy). Cộng thêm vào những ưu điểm trên, Nokoru là con trai của tập đoàn lừng danh Imonoyama và sở hữu một bộ óc cực kì thông minh. Đây là một mẫu đàn ông lý tưởng của các quý cô nương.


Không bị ngoại hình của ba người này làm “mờ mắt”, Tomoyo, có lẽ, là cô gái duy nhất trong trường không trở thành fan của một trong ba người kia. Trong tim cô bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh một người: Eriol Hiragizawa. Tomoyo sang Anh chỉ để trốn chạy cậu ấy với hy vọng sẽ quên được mối tình đầu này. Nhưng người ta thường nói, mội tình đầu bao giờ cũng khó quên. Thật vậy, sau 2 năm xa cách, tình cảm của Tomoyo vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Và không biết sau bao nhiêu năm nữa thì Tomoyo mới có thể đối diện với Eriol như một “người bạn” chứ không phải một “người tình”. Cuộc sống có nhiều đổi thay mà chúng ta không thể lường trước được. Chính những điều bất ngờ ấy đã làm nên “cuộc sống”. Một vòng tròn. Một ký ức. Một tương lai.


11:30 am


Suoh và Akira đã đi hoàn thành nốt công việc của mình trong khi Nokoru cứ một mực khăng khăng muốn Tomoyo đi thăm quan trường học mặc dù cô đã từ chối. Có lẽ, đây là dịp Tomoyo kể cho Nokoru về câu chuyện của mình. Phải chăng Nokoru chính là người cô hiệu trưởng đã đề cập đến?


Trời nắng.


Nokoru và Tomoyo đã đi với nhau cả một quãng đường nhưng vẫn không ai nói gì. Để tránh sự “rượt đuổi” của những cô gái trong học viện, Nokoru đưa Tomoyo đến một khu rừng khá rậm. Theo lời Nokoru trước khi đi là nó “khá nhỏ” nhưng thực chất, với Tomoyo, nó không nhỏ chút nào. Những tán cây rậm rạp che những tia nắng chói chang, để lại trên đầu hai người một bóng mát khá dễ chịu. Nokoru dẫn Tomoyo đến một con suối, cạnh bên là những mỏm đá tuyệt đẹp. Tomoyo rất muốn ngồi lại.


- Chúng ta nghỉ một chút chứ? - Giọng nói dịu dàng của Tomoyo phá vỡ bầu không khí im lặng.


- Tôi rất sẵn lòng. – Nokoru luôn đồng ý.


Hai người chọn hai mỏm đá lớn và ngồi cạnh nhau. Tomoyo im lặng, vẻ mặt buồn man mác. Nokoru khẽ cau mày. Cuối cùng, anh nhắm mắt, nắm chặt bạn tay, hít một hơi dài rồi đứng lên trước mặt Tomoyo, quỳ xuống. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắm của cô và nói:


- Nước mắt không hợp với khuôn mặt của cô, nhưng nếu tôi có thể biết lý do của những giọi nướcmắt ấy, biết đâu tôi có thể chia sẻ phần nào nỗi buồn của cô.


- Nokoru… - Tomoyo ngạc nhiên trước hành động và lời nói của anh.


- Nếu cô không thích thì tôi cũng không ép. Nhưng nếu không có ai để tâm sự thì thật là tội nghiệp.


- Nokoru – Tomoyo vẫn con ngạc nhiên, giọng cô giờ đã hơi run run. Bàn tay của cô khẽ rung lên trong lòng bàn tay của Nokoru.


Tomoyo bỗng lại bật khóc. Nokoru đứng dậy, đưa cho Tomoyo chiếc khăn ban nãy và ngồi trở lại cạnh cô. Anh chờ cho cô nín khóc và bắt đầu lắng nghe câu chuyện do chính Tomoyo kể lại. Một câu chuyện buồn.


Trong lúc Tomoyo kể, không lần nào Nokoru xen ngang, không lần nào anh cất tiếng dù Tomoyo có dừng lại, nhìn anh. Anh cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt như bảo cô đừng dừng lại. Không gian xung quanh hoàn toàn im lặng, thời gian cứ lặng lẽ trôi theo lời kể của Tomoyo. Trước mặt, sau lưng, hai bên hai người chỉ toàn cây và cây. Xuyên qua những tán cây là từng tia nắng nhẹ, tiếng chim hót, tiếng nước suối chảy réo rắt.


Khi Tomoyo kết thúc câu chuyện của mình, giữa hai người chỉ con im lặng. Không ai nói gì. Cả hai cứ như thế cho đến khi trời bắt đầu tối sầm lại. Chim chóc kêu tán loạn. Cành cây đung đưa xào xạc. Nokoru ngẩng mặt nhìn lên trời, nheo mắt. Rồi bỗng nhiên, anh kéo Tomoyo đứng dậy.


- Trời sắp mưa rồi đấy! Mà tôi không thích ở trong rừng khi trời mưa chút vào, còn tệ hơn ở ngoài kia nữa. Không nhanh chân chúng ta sẽ lãnh trọn “thau” nước mưa của cây đấy!

TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Jan 22, 2011 8:19 pm

Chương 3:Cơn mưa.


1:00 pm


“RENG” - Tiếng chuông điện thoại trong phòng hiệu trưởng vang lên.


- Alo – Cô hiệu trưởng bắc máy.


- Chào cô - Một giọng nam cất lên – Cô nhớ tôi chứ?


- Fye phải không nào?


- Tôi đây. Về việc em của tôi…


- Đừng lo, tôi đã thu xếp theo ý em của cậu và cả cậu nữa.


- Cám ơn cô. Đừng nói cho nó biết là tôi gọi cho cô nhé.


- Được rồi, tạm biệt.


Cô hiệu trưởng cúp máy, tiến về phía cửa sổ. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Bậu trời tối sầm lại. Đang giữa trưa mà trời tối như buổi chiều vậy. Khung cảnh ảm đạm. Cây cối chuyển thành một màu xanh thẫm, những nơi cây rậm rạp không còn chút ánh sáng. Chim chóc bay tán loạn. Những con thú trong học viện cũng chạy đi tìm chỗ trú. Hối hả. Cô hiệu trưởng thở dài:


- Tôi đã làm hết sức rồi, Tomoyo ạ! Phần còn lại là do con quyết định.


Cô quay đi, kéo rèm nơi cửa sổ lại. Rời khỏi phòng.


1:15 pm


Nokoru và Tomoyo hối hả chạy về phía toà nhà khối Cao học. Nhưng dường như không kịp rồi! Trời đã bắt đầu mưa, hai người lại vào khá sâu trong rừng. Cơn mưa khó chịu, ngày càng nặng hạt. Những tán cây có thể là bạn khi nó giúp ta che nắng, nhưng khi trời mưa, dó là kẻ thù đáng ghét. Nước mưa rơi xuống lá, đọng lại, đến khi nặng trĩu thì rơi xuống cùng một lúc. Nếu đứng ở dưới, hứng trọn hẳn một “thau” như thế, hẳn ai chả khó chịu. Và tưởng tượng xem, Nokoru và Tomoyo đang “lãnh” đủ.


- Grrr – Tomoyo run lên – Đúng là khó chịu thật! Nhanh lên thôi!


- Nếu cô muốn! – Nokoru quay lại, mỉm cười - Nắm chặt tay tôi đấy nhé! Tôi chạy đấy và trời mưa thì đường sẽ rất trơn.


- Ừm – Tomoyo gật đầu, cười nhẹ.


Hai người, nắm chặt tay nhau và chạy như bay về phía khu Cao học. Thật chẳng dễ dàng chút nào! Đường vừa trơn, vừa nhiều đất, bắt lên, dính vào người rất khó chịu. Con đường đang dần ngắn lại nhưng sao trông chứ xa hun hút. Trời vẫn mưa và không có dấu hiệu dừng lại. Những hạt mưa quất vào mặt, tay, chân. Rát. Tuy thế, hai người vẫn chạy. Tiếng mưa rơi ào ào vang lên hai bên tai, át đi tiếng thở hồng hộc của cả hai.


Nhưng trời mưa cũng có một cái lợi, rất lợi. Đó là trong mưa, không ai biết ta đang khóc. Nước mưa và nước mắt quyện lại với nhau, chảy xuống miệng. Một cái vị lờ lợ đến khó chịu. Tomoyo đã cảm nhận như thế đấy. Tuy cô đang chạy, chạy thật nhanh và cố gắng tỏ ra điềm tĩnh nhưng nước mắt không ngừng rơi. Bỗng nhiên, Tomoyo dừng lại. Nokoru, vì Tomoyo đứng lại quá bất ngờ, bị giật ngược lại phía sau. Bất chợt nhận ra bàn tay của Tomoyo đang run lên trong tay mình, anh không nói gì. Chỉ kéo tay Tomoyo tiến lên phía trước. Tomoyo ngước nhìn anh, anh ra dấu về phía toà nhà với ý : “Nếu không về thì cô sẽ bị cảm đấy!”


Cuối cùng, Tomyo cũng chịu bước đi. Nokoru nhìn cô mỉm cười. Anh buông tay cô ra, bỏ hai tay mình vào túi rồi quay lưng chầm chậm bước đi. Tomoyo đi theo, cô không nhìn thấy khuôn mắt anh, chỉ thấy được mỗi sau lưng. Nhưng nó cũng mờ. Thật mờ. Nước mắt của cô cứ rơi, rơi mãi. Ra khỏi khu rừng, lần này, Tomoyo cảm thấy rõ rệt từng hạt mưa rơi xuống người mình. Những hạt mưa vô tình rơi xuống mắt, vai, cổ. Đau.


Cô lại dừng lại. Lần này, cô thấy Nokoru quay lại với gương mặt khá giận dữ. Anh nắm lấy cánh tay cô, lôi vào trong nhà, kéo thẳng vào phòng hội học sinh. Trong căn phòng không có ai cả, đèn tắt. Nokoru bật đèn lên. Anh tiến tới thẳng cái tủ trong góc, lôi ra một cái khăn và mang tới đưa cho Tomoyo rồi bỏ ra khỏi phòng, đóng sập của lại.


Tomoyo sững sờ đứng trong phòng. Im lặng. Cô nắm chặt cái khăn Nokoru đưa cho (gần như là ấn vào thì đúng hơn). Một lúc sau, Nokoru quay về, tay cầm bộ kimono màu tím mà Tomoyo vừa chọn hồi sáng. Anh thấy Tomoyo vẫn đứng im một chỗ, cúi gằm mặt xuống. Thấy Nokoru vào, cô mới ngước mặt lên. Nokoru đóng cửa, để bộ kimono lên salon rồi quay lại phía Tomoyo. Anh giật mạnh tay của cô lại chỗ salon rồi cầm cái khăn trùm lên người cô. Anh giận dữ nói lớn:


- Cô có điên không? Trời mưa thế này mà vẫn muốn đứng ngoài đó cho lạnh cóng đến chết à? Nếu cô có bị làm sao thì người thân của cô sẽ ra sao đây? Và Eriol nữa, nếu cô yêu cậu ấy như lời cô kể tại sao lại cứ tự làm tổn thương mình thế? Nếu cô có mệnh hệ gì thì cậu ấy có vui không?


- Tôi… - Tomoyo giữ chặt cái khăn được khoác lên người.


- Cô ngốc vừa thôi – Nokoru trỏ tay trước mặt Tomoyo – Lau khô người rồi thay bộ Kimono ra mau lên.


Anh quay lưng đi ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa lại phía sau. Anh nhớ đến lúc anh lên phòng hiệu trưởng lấy bộ kimono của Tomoyo xuống, anh đã thấy cô đang ngồi, hoàn toàn im lặng ở giữa phòng. Im lặng đến đáng sợ. Lúc anh trở ra với bộ kimono của mình và Tomoyo, cô đã lên tiếng làm anh giật mình:


- Cô giao con bé cho con, Nokoru ạ.


- Vì lý do gì, thưa cô?


- Con luôn dịu dàng với phái nữ, đó là cái con bé cần ngay lúc này. Nó…


- Con biết rồi ạ.


- Hãy chăm sóc nó. Cô biết con là người duy nhất an ủi được Tomoyo.


- Vì con lịch lãm với phái nữ ư? – Nokoru quay mặt lại cô hiệu trưởng, nhỉn thẳng về phía cô. Ánh mắt anh thật khó hiểu, kèm theo nụ cười kì lạ…


- Có lẽ vậy.


- Đó có thể là con dao hai lưỡi đó ạ - Nokoru nhìn cô, nói, ánh mắt không dao động. – Con luôn tốt với những cô gái. Điều đó làm con hài lòng. Nhưng nếu con quá ân cần với một cô gái nào đó. Đó là điều không lường trước được.


- Ta tin con biết cách làm!





Làm cách nào đây? Trái tim của Tomoyo gần như đã không thể chữa lành rồi. Nếu như cứ tiếp tục gần gũi với cô ấy, làm cho cô ấy quên đi Eriol thì người tổn thương cũng chỉ là cô ấy mà thôi. Nếu như cô ấy trở nên yêu mình, trong khi đó mình không thể đáp lại tình cảm ấy thì cũng quá tàn nhẫn.


Nokoru tuy rất tôn trọng những cô gái nhưng anh chưa bao giờ quá gần gũi với bất kì cô gái nào cả và cũng chính vì vậy anh chưa bao giờ yêu một ai. Xung quanh anh có rất nhiều cô gái tốt, anh cũng từng gặp nhiều cô gái lý tưởng nhưng anh đều tôn trọng họ như nhau nên chưa bao giờ để mình có tình cảm với ai. Lần này, với Tomoyo cũng vậy, anh thấy mình có trách nhiệm an ủi cô ấy và làm cho cô ấy vui lên. Chỉ như vậy thôi. Bởi Tomoyo cũng chỉ là… một cô gái mà thôi. Như bào cô gái khác, làm sao anh có thể…


“CẠCH”


Cánh cửa mở ra, Tomoyo, trong bộ kimono bước ra khỏi phòng. Tomoyo nhìn thẳng vào Nokoru. Nokoru cũng cảm nhận được ánh nhìn ấy bèn ngước đầu lên. Ánh mắt của hai người chạm nhau. Cứ như thế, xung quanh họ dường như biến mất và trong mắt Tomoyo chỉ còn mình Nokoru và anh cũng vậy. Không một lần chớp mắt. Đôi mắt tím của Tomoyo rất đẹp, có thể làm xao động bất kì ai nhìn vào nhưng Nokoru vẫn bình thản trước đôi mắt ấy. Còn về phía Tomoyo, cô nhìn thấy đôi mắt màu xanh của Nokoru, cô không xao động, chỉ nhìn thẳng. Và không biết lý do gì, cô quay mặt đi.


- Vào trong thôi, anh sẽ bị cảm đấy – Tomoyo, sau một lúc im lặng, ngước lên.


- Ừm – Nokoru, cuối cùng cũng nở nụ cười.


- Anh cũng nên lau khô người và thay bộ đồ kia ra.


- Được thôi – Nokoru cầm bộ áo bước vào trong căn phòng nhỏ khác.


Cánh cửa sau lưng Nokoru đóng lại, để cho Tomoyo một không gian hoàn toàn im lặng. Cô không nghĩ được gì cả, chỉ ngồi đó nhìn vào một khoảng không vô tận. Trời vẫn chưa tạnh mưa. Không gian ảm đạm.


2:00 pm


Nokoru đang pha hai ly trà nóng mời Tomoyo.


- Trà tôi pha không ngon bằng Akira đâu. Cô đừng chê nhé! - Đứng ở góc phòng, anh nói với Tomoyo.


- Không bao giờ. Nếu anh muốn, tôi sẽ pha cùng với anh.


Nói thế chứ Nokoru chưa đồng ý, Tomoyo đã bắt tay vào pha trà rồi.


- Thế này nhé, anh có thể ngâm những túi trà hộ tôi không?


- Luôn luôn sẵn sàng. – Nokoru cười, bắt tay ngay vào công việc.


- Tôi sẽ lắc sữa thế này này, tạo bọt đấy. Anh có uống đường không?


- Chỉ có Suoh là ít uống đường thôi.


Tomoyo bỏ đường vào bình sữa có pha một ít trà rồi đậy nắp, lắc đều. Cô rót trà sữa ra hai ly thuỷ tinh trong suốt. Đúng thật, có cả bọt nữa này. Rồi cô cầm bình trà Nokoru vừa pha, rót nhẹ, thật nhẹ vào hai ly. Lớp trà màu vàng tràn xuống dưới, đấy lớp sữa và bọt lên trên, tạo ra ba màu sắc thật đẹp. Nâu của trà, trắng của sữa và gần như trong suốt của bọt.


- Xong! – Tomoyo reo lên.


- Một kì công! – Nokoru trầm trồ - Hẳn sẽ ngon lắm đây!


- Sao chúng ta không bàn ngồi nhỉ?


- Được thôi. – Nokoru gầt đầu rồi chạy về phía bàn salon, kéo những chiếc ghế ra xa một chút, sau đó hạ cái bàn thấp xuống. – Đã mặc kimono và pha trà thế này thì uống trà đạo đi!


- Một sự kết hợp kì lạ! Trà theo phong cách Tây nhưng cách uống lại rất giống Nhật Bản.


- Ờ… Không giống lắm, chúng ta chỉ ngồi theo kiểu người Nhật chứ bàn ghế và ấm trà thì sai hoàn toàn. Cách này chỉ làm thư thái đầu óc thôi.


- Theo tôi chúng ta nên ra cửa sổ và ngồi như uống trà đạo của người Nhật, dùng bàn hơi… - Tomoyo ngập ngừng.


- Cô nên nói sớm hơn một chút! Lại phải đẩy ghế vào rồi!


Nokoru đẩy ghế lại về chỗ cũ trong khi Tomoyo bưng trà ra sát ngoài cửa sổ. Cửa sổ rộng, nhìn rõ ra toàn khuôn viên trường bây giờ đã bị nước mưa làm nhoà đi, không nhìn ra được bên ngoài. Tomoyo lặng lẽ đặt hai ly trà xuống. Nokoru tiến lại gần, ngồi theo kiểu của người Nhật. Hai người cúi đầu chào nhau và Nokoru cầm ly trà lên uống trước. Sau đó là Tomoyo. Không khí giữa hai người hoàn toàn im lặng.


Đặt ly trà xuống, Tomoyo nhìn về phía Nokoru. Anh đang nhắm mắt. Thư giãn. Tomoyo cũng nhắm mắt lại. Hít thở đều. Không suy nghĩ gì nữa. Giờ cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, nhẹ nhàng và đều đặn. Không chỉ có thể, tiếng mưa rơi lộp độp xuống đất, tạt vào cửa sổ. Gió thổi. Tomoyo cảm thấy tâm trạng của mình bây giờ cũng giống như ngoài kia. Âm u. Ủ rũ.


- Tomoyo – Nokoru lên tiếng, phá vỡ bâu không khí giữa hai người. Tomoyo mở mắt, thấy Nokoru đang nhìn mình. Nhìn thẳng. Bỗng Nokoru cúi đầu – tôi xin lỗi về chuyện ban nãy. Tôi đã có hành động thô bạo với cô.


- Không có gì. Tôi cũng thật là…


- Vậy, cô có muốn đi thàm hiểm học viện CLAMP vào buổi tối nay không?


- Hả? – Tomoyo ngạc nhiên. Rồi cô cũng trả lời – Có chứ!


TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySun Jan 23, 2011 6:23 pm

Chương 4:Thay đổi.


3:00 pm


Sau khi Tomoyo gật đầu đồng ý kế hoạch “táo bạo” từ miệng của Hội trưởng hội học sinh khối Cao học, hai người bắt đầu dọn dẹp hai ly trà. Trong khi Tomoyo rửa ly thì Nokoru đi cất những vật dụng pha trà. Hai người làm thật nhanh. Khi tất cả đã đâu vào đấy, gọn gàng, Nokoru mới nói:


- Nếu muốn thám hiểm chỗ này, phải đợi đến tối mới thích – Nokoru nói như trẻ con.


- Vậy sao? Nhưng không lẽ cứ mặc Kimono mà đi sao? Làm sao mà không bị phát hiện?


- Từ từ nào. Thứ nhất, áo kimono không dùng được, mà đồ của cô và tôi đều đang ướt sũng thế kia nên tôi sẽ lấy hai bộ đồng phục mới của học viện. Thứ hai, đừng lo bị phát hiện, tôi cũng góp phần xây học viện mới này nên biết rất rõ mọi ngóc ngách và cách vô hiêu hoá thiết bị chuông báo động.


- OK. – Tomoyo đã hiểu rõ mội vấn đề mà cô khúc mắc.


- Vậy, nếu cuộc thám hiểm này làm cô thích thú thì cô hứa với tôi một điều nhé! – Nokoru hạ giọng xuống.


- Điều gì nào?


- Cô sẽ không khóc mỗi khi nhớ đến Eriol nữa, thay vào đó, mỗi khi nghĩ đến cậu ấy, cô hãy coi đó là khoảng thời gian thật đẹp và luôn mỉm cười vào những lúc như thế nhé? – Nokoru nhìn thẳng vào mắt Tomoyo.


- Nokoru…


Tomoyo không nói gì, chỉ lao tới ôm Nokoru. Ôm rất chặt. Nokoru thật giống Fye, người anh trai cô yêu quý nhất. Hôm nay, cô thật sự biết ơn Nokoru vì những gì anh đã làm cho cô. Anh đã lắng nghe câu chuyện của cô, giận dữ trước mặt cô và an ủi, làm cho cô trở nên vui hơn. Và cũng chính từ điều ấy, cô nhận thấy được ở anh sự ấm áp kì lạ. Nokoru thật trưởng thành, như một người anh lớn vậy.


Lồng ngực Nokoru nóng hổi, ấm áp. Tomoyo cảm thấy yên tâm rất nhiều khi dựa vào nó. Đây có lẽ là ngày đầu tiên từ khi đến Anh mà Tomoyo cảm thấy nhẹ nhõm. Nokoru đã làm cho cô hiểu, quá khứ là kỉ niệm đẹp trong mỗi con người dù nó có đau lòng thế nào đi chăng nữa. Tomoyo nhắm mắt, vẫn ôm chặt Nokoru, nhẹ nhàng gật đầu:


- Ừm, tôi hứa.


- À, tôi rất vui, thưa cô Tomoyo nhưng tôi cần thở một lúc – Nokoru nói với Tomoyo nhưng mắt lại nhìn vào đâu đó…


- Oái… Tôi… tôi… xin… xin… lỗi – Tomoyo đỏ bừng mặt, buông Nokoru ra.


- Cô không cần mắc cỡ như thế! Tôi biết cô coi tôi như một người anh mà. Thái độ của cô với tôi giống như một cô em gái vậy. Khi uống trà cũng thế, cô để tôi uống trước còn gì?


- À… Nhưng – Tomoyo ngập ngừng.


- Không sao, lát nữa tôi sẽ đi lấy đồng phục cho cô và tôi, giờ hãy nghỉ ngơi chút đi. Vì tối nay sẽ thức đấy!


Nokoru đi ra khỏi phòng. Anh đóng của lại nhẹ nhàng. Không biết đi đâu, Nokoru đi vòng vòng trước sảnh, ngồi lại trên thành một hồ phun nước trong đó. Vừa ngồi xuống bỗng nhiên Nokoru thấy người mình nóng ran. Nokoru vừa nhớ lại lúc nãy bị Tomoyo ôm cứng. Đây là lần đầu tiên anh rơi vào tình cảnh thế này. Anh đã từng tiếp xúc với nhiều cô gái và đã từng ôm họ rất lịch sự (đa phần là xã giao). Nhưng lần này sao khác hẳn. Nokoru nhìn xuống hồ nước. Nước trong veo. Anh thấy mặt mình đang đỏ bừng.


Nokoru quay đi, nhắm chặt mắt, lắc đầu nguầy nguậy như đang xua đuổi cái gì đó. Chưa bao giờ anh bị một cô gái ôm mà xấu hổ thế này. Thật kì lạ. Sau một hồi lắc đầu đến mỏi cổ, mái tóc trở nên hơi rối. Nokoru ngừng lại, hít thật sâu và nhớ lại lúc ấy. Cái lúc mà Tomoyo lao lại ôm anh, anh đã cảm thấy xấu hổ mà không thể hiện ra được. Trong lúc ấy, một lúc rất lâu, anh cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của Tomoyo. Không hiểu sao lại thế được. Khi đó đôi má của Tomoyo áp sát vào ngực anh, tay của cô vòng qua lưng và giữ chặt. Mùi hương của mái tóc thoảng thoảng trong không khí, từng sợi tóc mềm mại chạm vào cổ anh. Nokoru dường như không thở được, chỉ biết đừng như trời chồng.


Nokoru thở dài, lấy hai ngòn tay chạm vào sống mũi, nhắm nghiền mắt. Anh còn nhớ rõ lúc ấy mình như bị khoá chặt, không cử động được hay không nói được một lời nào. Và bây giờ thì sao nhỉ? Lẫn lộn trong cái cảm giác xấu hổ ấy, anh còn cảm thấy hơi tiếc nuối vì không ôm lấy Tomoyo lúc ấy. Tại sao nhỉ? Tại sao? Chưa nghĩ được gì thì bỗng nhiên có tiếng gọi to:


- A! Cậu Nokoru kìa! - Một giọng nữ vang lên, vọng khắp sảnh.


- Đâu? Đâu? – Hàng loạt giộng khác vang lên trong sảnh. Nokoru giật mỉnh ngẩng mặt lên thì thấy một nhóm nữ sinh đủ các khối từ trung học đến cao học lao về phía mình. Tốc độ của họ thật đáng nể. Trong tích tắc, họ suýt xô anh ngã ngửa vào… hồ nước nhưng may sao anh đã chống tay kịp!


- Các tiểu thư bình tĩnh. Các cô tìm tôi có việc gì vậy? – Nokoru cố tìm một chút không khí giữa những cô gái.


- Tụi em nghe mọi người đồn rằng hôm nay cậu Nokoru dẫn theo một cô gái bỏ chạy! Nên tụi em mới tới để hỏi…


- Cô ấy là ai vậy ạ ? - Một giọng khác vang lên, sau dó là một không khí ồn ào đập vào tai Nokoru toàn là ai, ai, ai!!!


- À… Cô ấy là… - Không hiểu sao Nokoru lại khó nói về Tomoyo thế. Thật kì lạ! - … Là thư kí mới của tôi?


- THƯ KÍ? – Các cô gái đồng thanh – Sao lại thế ạ? Chưa ai thế cô ấy trong trường mà.


- Cô ấy không đến đây để học mà là giúp tôi, Suoh và Akira trong công việc của Hội. Thôi, tôi xin kiếu! – Nokoru lại tìm cớ thoát thác, không hiểu sao anh lại thấy… khó mở miệng khi nói về Tomoyo. Anh quay đi.


- Cậu Nokoru này, Cậu mặc kimono đẹp lắm đấy! - Một giọng khác vang lên.


Nokoru tiến bước nhanh hơn, quên mất mình còn đang mặc kimono. Nokoru đi thẳng đến kho đồng phục của khối cao học. Sau khi vào trong, anh đóng chặt của lại, dựa lưng vào cửa. Lần này thì toàn thân Nokoru nóng ra. Mặt anh đỏ không chừa một chỗ. Thật là! Từ hồi nào đến giờ rất hiếm khi anh đỏ mặt “dữ dội” đến vậy. Anh lấy lại bình tĩnh rồi cầm hai bộ đồng phục về văn phòng hội học sinh.


4:00 pm


Nokoru nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng Hội học sinh sau lưng. Anh bước vào phòng. Anh bỗng thấy Tomoyo đang ngủ ở trên salon. Anh chỉ im lặng, rón rén bước tới bàn làm việc, để hai bộ đồ lên bàn. Anh ngồi xuống, nhìn thẳng về phía Tomoyo. Ban nãy, anh nhìn thấy khuôn mắt Tomoyo lúc ngủ, thật yên bình làm sao. Trông như một thiên thần vậy. Nokoru lại bất giác đỏ mặt khi khi về điều ấy. Anh nắm hai ban tay lại rồi tự… đập vào đầu mình: “Nokoru ơi, mày làm sao thế hả? Tỉnh lại đi!”


- Này, anh không thấy đau à? - Một giọng nói cất lên.


- … - Nokoru giật mình, im lặng (nói đúng hơn là không nói được gì), chỉ giữa hai tay trên trán.


- Này! Anh có sao không?


- Tôi không sao! – Nokoru lấy hết hơi trả lời. Tomoyo đã dậy từ bao giờ.


- Ngẩng mặt lên tôi xem. Thái độ anh lạ quá – Tomoyo lại gần. Nokoru bất giác ngẩng mặt lên. Tomoyo bỗng trở nên hốt hoảng – Này, sao mặt anh đỏ thế? Anh bị sốt rồi à?


- Tôi không… không sao mà. Tôi có mang đồ về rồi đây này!


- Có thật là không sao không? – Tomoyo nhìn thẳng vào mắt anh – Anh không nói dối đấy chứ?


- Không… - Nokoru nhìn và Tomoyo, lấy lại bình tĩnh và cười – Không sao đâu mà!


- Vậy thì tôi yên tâm. Nếu anh vì tôi mà bị cảm lạnh thì…


- Không sao đâu mà.


Nokoru lại ngồi xuống bàn làm việc trong lúc Tomoyo đi thay đồng phục. Anh đã nhận ra một điều. Ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt, Tomoyo đã có ấn tượng với Nokoru. Và anh hiểu rằng, Tomoyo giống như một cô em gái vậy. Một cô em gái cần được che chở, an ủi khi khóc. Một cô em gái. Và chỉ đơn thuần là một cô gái mà thôi. Không hơn không kém.


- Đúng vậy! Mình đâu có yêu… - Nokoru lẩm bẩm.


- Hả? Yêu ai? – Suoh và Akira lúc này đứng ngay bên cạnh Nokoru. Anh giật mình suýt ngã ra phía sau.


- Cái gì? Hội trưởng mà yêu ai? Em thấy hội trưởng đối với cô gái nào cũng như nhau mà?


“RẦM”


Nokoru ngã ngửa trước câu nói khá shock của Akira.


- Cậu mà nói thế thì anh chết đấy!!!


- Anh lẩm bẩm cái gì đấy? – Suoh hỏi nghiêm túc.


- Đâu có gì đâu… - Nokoru lảng đi.


- Cái gì mà không có? Anh nói “yêu” gì? “Yêu” gì mới được.


- Anh đã bảo là không có gì mà lại? Hai người không tin anh sao? – Nokoru nở nụ cười “ngây thơ vô số tội”.


- Không! – Suoh kiên quyết. – Em nghe rõ ràng anh nói “yêu” gì đấy…


- Anh không nói “yêu” gì thì đừng về nhà… Nói mau, anh nói “yêu” gì? – Akira nghiêm mặt. Suy cho cùng hai người họ chỉ lo lắng cho Nokoru mà thôi. Bởi họ đã kính trọng anh từ rất lâu rồi.


- Hà? “Yêu” gì? - Một giọng khác cất lên.


Tomoyo bước ra khỏi phòng, ngạc nhiên. Cô nghe thấy tiếng… ghế đổ nên vội vàng bước ra và kết quả là nghe Suoh “tra khảo” Nokoru về câu nói mập mờ không rõ đầu đuôi của anh! Nokoru giờ đang trong tình huống hết sức căng thẳng. Nếu không nói thì Suoh sẽ không tha, mà nói ra thì Tomoyo sẽ nghĩ rằng anh đang làm tổn thương cô. Thật khó nghĩ!


- Không có gì! – Nokoru dứt khoát không nói.


- Không là sao? Hội trưởng không nên làm bọn em lo lắng chứ? – Akira “rưng rưng” nước mắt.


- “Nếu không có ai để tâm sự thì thật là tội nghiệp” – Tomoyo tiến tới – Anh đã nói với tôi câu đó mà?


- Nhưng… Nếu không thể thì…


- Hội trưởng, nếu anh có vấn đề gì thì mọi người sẽ cùng anh giải quyết. – Suoh hăng hái - Vấn đề “yêu” ấy…


- Trời! Đã bảo là anh không yêu ai cơ mà? Anh đã yêu ai bao giờ đâu?


- Con người cũng có thể yêu chứ? – Suoh, Akira và Tomoyo đồng thanh. Bao người quay lại nhìn nhau, ngạc nhiên. Rồi cả ba quay lại nhìn Nokoru.


- Nhưng… như thế sẽ không công bằng với những cô gái khác! Tôi là người theo trường phái lịch sự và tôn trọng phái nữ. Tôi không…


- “Yêu” một ai đó là bất công sao với những người khác sao? – Tomoyo ngạc nhiên – Anh không yêu ai vì họ chỉ là “những cô gái” hay sao?


- … - Nokoru không nói được gì.


Im lặng. Nokoru chỉ biết nhìn Tomoyo và im lặng.


TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySun Jan 23, 2011 6:23 pm

Chương 5: Winter’ spring.


5:00 pm


Không khí giữa bốn người trở nên căng thẳng. Đôi mắt Tomoyo lúc này tím hơn bao giờ hết và cũng sáng hơn bao giờ hết. Nokoru, lại một lần nữa, không nói được gì. Anh thật sự bối rối và khó xử. Anh không hề cố ý khi nói câu ấy trước mặt Tomoyo. Trong ba người, Nokoru, Suoh và Akira thì Nokoru là người hiểu rõ nhất Tomoyo đang bị tổn thương thế nào sau khi chia tay Eriol. Vậy mà Nokoru lại phủ nhận chuyện tình cảm một cách thẳng thừng, không suy nghĩ. Điều đó rất dễ gây cho Tomoyo nghĩ anh không thật lòng, không chân thành khi nói những lời an ủi trước mặt Tomoyo ban nãy. Anh nắm chặt bàn tay:


- Tôi xin lỗi! Tôi không có ý đó!


Sau đó anh quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh từ lúc nào. Suoh và Akira không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người bèn nhìn nhau, nhún vai. Akira quay lại nhìn Nokoru, khẽ cau mày. Cậu định cất tiếng nói gì đó thì Suoh đã chạm vào vai câu ra dấu im lặng. Suoh quay sang nhìn Tomoyo. Cô đang đứng im lặng, vẻ mặt không thể hiện một cảm xúc gì, có lẽ đó là vẻ mặt đáng sợ hơn cả khi biểu lộ sự giận dữ.


- Tụi em về đây! – Suoh và Akira, do cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người dù không ai nói gì nên đã rút khỏi phòng Hội học sinh. Họ cảm thấy nên để Nokoru và Tomoyo giải quyết vấn đề này với nhau.


Sau khi Suoh và Akira ra khỏi phòng, Nokoru quay lại nhìn Tomoyo. Anh cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng khi thấy vẻ mặt không cảm xúc của Tomoyo lúc ấy. Nokoru lặng lẽ lấy bộ đồ đồng phục mới đi thay. Anh đóng cánh cửa phòng thay đồ lại mà lòng nặng trĩu. Nokoru khẽ thở dài, nhắm mắt.


Tomoyo, ở bên ngoài, đang đứng im lặng. Cô bị shock đến nỗi không nói năng được gì trước lời nói của Nokoru. Nó như lưỡi dao cứa vào trái tim chưa lành của cô vậy. “Không thể yêu vì họ chỉ là những cô gái”. Tomoyo là gì đây, không phải cô cũng là một cô gái sao? Hơn nữa, cô còn là một cô gái đang bị tổn thương đến mức không khóc được. Vậy mà, Nokoru lại nói ra… Quan trọng hơn, chính Nokoru là người an ủi cô bằng nhưng lời lẽ nhẹ nhàng khiến cô hết sức yên tâm. Chẳng lẽ Nokoru lại tàn nhẫn đến thế sao? Cô cứ tưởng anh là một người coi trọng phái nữ và cũng trân trọng tình cảm của họ như chính họ vậy. Cô chưa bao giờ ngĩ Nokoru có thể coi họ chỉ đơn thuần là “những cô gái” cả. Vậy chẳng phải anh ta coi họ như những con búp bê xinh đẹp, chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao? Vậy còn những cảm xúc bên trong thì sao?


5:30 pm


“CẠCH”


Nokoru mở cửa, bước ra. Tiếng cạch cửa kéo Tomoyo trở về hiện tại. Nokoru chỉ quay lại nhìn Tomoyo một cách nhanh chóng rồi quay đi thật nhanh. Anh lặng lẽ tiến tới gần cửa sổ, nhìn ra ngoài chăm chú. Trời đã tạnh mưa. Thời tiết thật kì lạ. Ban sáng, trên đường đi tuyết vẫn còn rơi. Sau đó trời lại nắng, nhẹ. Cuối cùng kết thúc bằng một cơn mưa lạnh thấu xương. Không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.


- Tôi mang hai bộ kimono này lên phòng cô hiệu trưởng đây. – Tomoyo nói, lặng lẽ rời khỏi phòng.


Nokoru không nói gì. Chỉ im lặng nghe tiếng cửa mở và đóng. Không thể để không khí giữa hai người kéo dài như thế này được. Bằng cách nào đó anh phải làm hoà với Tomoyo. Bằng cách nào bây giờ? Tomoyo không giống như những cô gái khác anh đã từng gặp hay những cô gái xung quanh anh. Tomoyo thật đặc biệt. Dù mới chỉ gặp nhau có một ngày nhưng anh đã khắc sâu từng nét tâm trạng của Tomoyo vào tâm trí mình.


5:45 pm


Tomoyo trở lại phòng, lặng lẽ như lúc ra đi. Cô nhìn Nokoru, anh vẫn quay ra phía cửa sổ. Tomoyo không nói gì. Quả thật cô rất giận Nokoru và không dễ dàng gì tha thứ cho anh được. Tomoyo ngồi xuống ghế salon, tính mở lời từ chối lời đề nghị ban nãy của Nokoru.


- Tôi… thật sự không biết phải làm thế nào mới được cô tha thứ - Nokoru chợt lên tiếng.


- Tha thứ từ “một cô gái” như tôi ư? – Tomoyo nhấn mạnh ba tiếng “một cô gái”. Nghe thật chua chát.


- Tôi không cầu xin sự tha thứ nơi cô. Nhưng tôi cũng không thể chịu được không khí thế này giữa hai chúng ta. Nếu không giải quyết hiểu lầm thì làm sao làm việc chung được. – Nokoru tiếng lại phía Tomoyo, ngồi đối diện cô.


- Tôi cũng không biết làm thế nào để tha thứ cho anh được. Đó là bản chất của một con người, tôi không thể thay đổi nó. – Tomoyo nắm chặt bàn tay, nặng nề thốt lên từng câu, từng chữ.


- Vậy…


- Tôi cần thời gian, Nokoru à. Có lẽ tối này tôi sẽ không đi với anh được. - Cuối cùng Tomoyo cũng từ chối, cô đứng lên, đi thẳng ra cửa. – Tôi về đây. Xin lỗi đã không thể giữa lời hứa với anh.


Tomoyo đã toan mở cửa thì Nokoru bước nhanh tới. Anh đã làm một việc mà Tomoyo không thể ngờ được. Nokoru đặt bàn tay của mình lên tay Tomoyo, bàn tay đang nắm lấy ổ khoá cửa. Sau đó anh giật mạnh tay cô lại và… ôm lấy cô. Nokoru ôm thật chặt. Chặt đến nỗi Tomoyo không thở được. Trong một thoáng, cô có cảm giác như mình được nhấc lên vậy. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Nokoru đã đẩy Tomoyo ra xa:


- Trả lại cho cô cái ôm ban nãy. Có thể cô cần thời gian nhưng tôi thắc mắc: Thời gian để làm gì cơ chứ? Tôi không hiểu được cái cô gọi là “thời gian”. Cô định tự làm khổ mình đến bao giờ? “Hai năm” rồi vãn chưa đủ sao?


- Nokoru Imonoyama! – Tomoyo đứng thẳng, ngẩng cao cổ, ra dáng một tiểu thư và nói – Tôi cần thời gian vì câu nói của anh cơ.


- … - Nokoru nhắm mắt lại, thở dài – Tôi đã xin lỗi cô rồi mà… Tôi thật sự không cố ý!


- Nhưng tôi bị tổn thương. – Tomoyo nói, nước mắt ứa ra.


Tomoyo quay lưng đi thì Nokoru lại làm cô ngạc nhiên một lần nữa. Tomoyo bị bất ngờ, đứng im, đôi mắt tím mở to, trong veo. Nokoru nhẹ nhạng giữ Tomoyo lại, vòng hai tay qua vai cô rồi gục đầu anh vào lưng cô. Anh nói nhẹ nhàng:


- Tôi xin lỗi. Rất xin lỗi.


Trong khoảnh khắc, Tomoyo lai một lần nữa cảm thấy mái tóc vàng mềm mại của Nokoru chạm vào cổ. Từng lời, từng lời nói của Nokoru vang vào tai cô, rõ ràng từng từ. Giọng của Nokoru dịu dàng, nhỏ nhẹ. Hơi thở của Nokoru phả vào lưng cô. Ấm áp. Vòng tay của Nokoru quàng qua cổ cô khiến cô cảm thấy khá ngượng ngùng. Tim Tomoyo bồng nhiên đập mạnh.


Ngoài kia, một chú chim cất cao tiếng hót, thánh thót. Từng tia nắng yếu ớt sau cơn mưa bắt đầu ló dạng. Gió đưa nhẹ qua từng kẽ lá. Những giọt nước mưa cuối cùng còn đọng lại trên cây rơi xuống. Tí tách. Một chú chim nữa lại vỗ cánh, bay vút lên không trung. Trước khu học sinh khối Cao học, cây hoa anh đào bỗng nhiên trổ hoa. Giữ mùa đông. Xa thật xa, những hàng cây oải hương cũng trổ bông, toả hương thơm ngát. Hoa oải hương màu tím sang trọng, hoa anh đào màu hồng yểu điệu. Dường như… một mùa xuân đặc biệt đã đến. Một mùa xuân chỉ dành cho hai người.


6:00 pm.


- Cơm về rồi đây! - giọng Nokoru vang lên khắp phòng hội học sinh. Hai tay anh bưng hai hộp cơm. Anh đầy cửa kép lại bằng chân rồi tiến về phía bàn salon.


- Thật đúng lúc, tôi bắt đầu đói rồi đây. – Cô thư kí khẽ cười, đừng lên thu dọn giấy tờ rồi cũng tiến lại cái bàn uống trà nay đã biến thành bàn ăn nho nhỏ.


- Mời công chúa ăn – Nokoru đùa, làm bộ hơi cúi người. Anh khẽ nở nụ cười.


- Vâng, mời hoàng tử dùng bữa – Tomoyo khẽ nhún người.


Hai người cười xoà, bắt đầu vào bữa ăn. Suốt bữa, cả hai rất vui vẻ. Nokoru lo cho Tomoyo như một người anh vậy. Chính vì thế mà Tomoyo cảm nhận được hơi ấm của một người anh lớn. Chính đôi mắt và mái tóc của anh khiến cô nhớ nhiều đến Fye. Nokoru và Fye giống nhau nhiều lắm. Chính Nokoru cũng hiểu rằng, Tomoyo xem anh như một ngừơi trong nhà. Bữa tối trôi qua nhanh chóng.


- Chocolate đấy! Tôi lấy từ phía nhà ăn đó!


- Sao lại là chocolate? – Tomoyo ngạc nhiên. Sao Nokoru lại biết cô thích chocolate nhỉ?


- Sao vậy, cô không thích à? – Nokoru tỏ vẻ lo lắng trước sự trầm tư của Tomoyo.


- Không có gì. – Tomoyo cười. – Tôi chỉ ngạc nhiên vì sao anh lại biết tôi thích ăn chocolate nhỉ?


- Hì, bí mật. – Đôi mắt Nokoru sáng lên như trẻ con.


- Huh… - Tomoyo ngạc nhiên và rất thắc mắc. Nhưng cô đã quên đi điều đó bởi vì…


- Eriol có thích ăn chocolate không? – Nokoru hỏi, mặt nghiêm nghị.


- Tôi thường làm cho anh ấy vào mỗi dịp Valentine. – Tomoyo cúi nhẹ đầu xuống.


- Nào nào, cô đã hứa với tôi gì nhỉ?


- Tôi không sao! – Tomoyo ngẩng mật lên, cười nhẹ nhõm. Nokoru đã giải toả bao nỗi buồn mà cô mang trong lòng lâu nay. Anh còn biến nó thành những kỉ niệm đẹp mà cô không muốn quên chút nào. Lúc ấy, Tomoyo đã quyết định – Nokoru này…


- Ừ. Cô cứ nói!


- Tôi quyết định rồi, tôi sẽ giữ hình ảnh của Eriol ở mãi chỗ này! – Tomoyo nở nụ cười, tay cô chỉ thẳng vào trái tim mình.


- Cô quyết định vậy là đúng đắn đấy. – Nokoru cười, nhẹ nhàng nói. Lòng anh bỗng nhiên thấy xao xuyến lạ. Có điều gì đó vừa lạ, vừa khó hiểu…


7:00 pm


Trời hoàn toàn tối sầm, ngoài cửa sổ, không gian thay đổi hoàn toàn khác hẳn. Buổi sáng, khoảng sân nhìn ra từ cửa sổ to lớn của phòng hội học sinh sáng rõ bao nhiêu thì bây giờ, cũng chính từ điểm nhìn ấy, tất cả đều tối đen, sâu thăm thẳm. Không gian gây một cảm giác khá rùng rợn. Ở bên ngoài là thế. Ở trong phòng, Nokoru và Tomoyo đang ngồi trên ghế salon. Cả hai đều hồi hộp chờ một điều…


- Lúc 8 giờ, học viện sẽ tắt toàn bộ hệ thống điện. Chúng ta phải đợi đến lúc ấy nếu không sẽ bị phát hiện ra ngay. – Nokoru duỗi người dài ra trên ghế salon, giải thích.


- Cái mà anh gọi thú vị đấy à? – Tomoyo, ngồi phía đối diện, hỏi - Nếu bị phát hiện thì…


- Cô đừng lo. Tôi có kinh nghiệm trong việc này rồi! – Nokoru nói, tỏ vẻ rất rõ.


- Anh từng dẫn một cô gái đi thám hiểm học viện vào ban đêm sao?


“RẦM”


Nokoru té ngửa:


- Chưa bao giờ! – Anh lấy cây quạt phẩy phẩy. Toát mồ hôi (!!!)


- Vậy anh đã từng rất quậy?


- Không phải luôn! – Nokoru phải chịu thua Tomoyo. Từ trước đến nay chỉ mỗi Suoh là “chặn họng” được anh nhưng có vẻ đã có thêm một người nữa rồi – Cô không tin tôi sao?


- Không! Tôi hoàn toàn tin anh! – Tomoyo nói, anh mắt không giấu vẻ tin tưởng.


Nokoru ngồi dậy, chìa tay ra cho Tomoyo vẻ gọi mời. Tomoyo đặt tay lên tay anh.

TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySun Jan 23, 2011 6:36 pm

Chương 6: True feelings.


7:50 pm


Còn 10 phút nữa Tomoyo sẽ biết mọi ngóc ngách của học viện này dưới sự hướng dẫn của Nokoru. Lòng cô bỗng nhiên khá hồi hộp, tim đập loạn xạ. Tomoyo thở nhanh hơn bình thường. Nokoru dường như nhận ra rằng cô đang hồi hộp đến… run người nên đã nhẹ nhàng đến bên cạnh Tomoyo, ngồi sát. Bờ vai của Nokoru kề ngay bên bờ vai bé nhỏ của Tomoyo. Tomoyo ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn Nokoru. Cũng như những lần trước, anh chỉ mỉm cười và im lặng.


Tomoyo mỉm cười nhẹ. Bỗng nhiên cô vòng cánh tay của mình qua cánh tay của Nokoru, giữ thật chặt. Rồi từ từ, cô nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh. Nokoru bất ngờ trước hành động của Tomoyo. Anh không nói gì. Tomoyo bỗng nhiên nói:


- Cám ơn anh, Nokoru.


Sau đó, hai người cứ ngời như vậy, im lặng hoàn toàn. Xung quanh không một tiếng động, chỉ nghe đồng hồ tích tắc từng giây, từng giây.


8:00 pm – Toàn bộ hệ thống điện tắt, cả học viện chìm trong bóng tối.


Nokoru và Tomoyo nhẹ nhàng đứng dậy. Tomoyo chưa biết phải làm gì và đang cố thích nghi với bóng tối. Cô không thấy gì cả. Dù biết mình đã cố tình ở lại đây nhưng Tomoyo vẫn còn rất hồi hộp. Bỗng nhiên Nokoru nắm lấy tay cô, từ từ dẫn cô ra khỏi phòng hội học sinh. Anh đóng cửa nhẹ nhàng phía sau lưng.


Hai người đi thẳng vào bóng tối, xuyên qua hành lang dài, tối tăm của học viện CLAMP. Trong phòng hội học sinh khối Cao học, đồng hồ vẫn tích tắc điểm.


Ngoài kia, tuyết lại rơi nhẹ… Mùa đông dần trôi…





Hai năm sau.


10:00 am - Học viện CLAMP – 23/12.


- Chỗ này không được, phải đặt nó cao hơn… Đúng rồi… Sang trái một chút… chút nữa… Khoan… Sang phải lại đi! OK! Ổn rồi! Tiếp theo là cây thông Noel. Xin vui lòng đưa nó qua đây! Đúng rồi, chỗ này. Vâng. Căm điện thử bóng đèn xem nào. Âm thanh, ánh sáng vẫn ổn. Tạm thời cứ thế đã!


Một thanh niên tóc vàng, dáng dong dỏng cao đang đứng chỉ đạo mọi người trang trí hội trường cho Giáng Sinh năm nay. Anh cẩn thận chọn từng bức tranh, loại rèm để trang trí. Không những thế, toàn bộ hệ thống đèn và âm thanh đều do một tay anh sắp xếp. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhất anh cũng không bỏ qua. Cả hội trường bây giờ đã sẵn sàng chào đón Giáng sinh. Không khí tất bật. Mọi người, từ những người giúp việc trang trí cho đến chuyên viên thiết kế, đều đang ra sức hoàn thành công việc của mình.


Ở góc hội trường, hai chàng trai khác cũng đang tích cực điều động công việc. Một trong hai người có mái tóc xanh khá nổi bật, với dáng vẻ nghiêm túc, anh đang xét duyệt lại những danh sách, bản thảo dài. Hết tờ giấy này đến tớ giấy khác, hết người từ bộ phận này đến bộ phận khác đều lại xin ý kiến của anh. Người còn lại, trẻ hơn, với mái tóc đen đang tra cứu gì đó trong máy tính xách tay. Lâu lâu lại ngẩng đầu lên lẩm nhẩm.


Từ xa, thấp thoáng bóng những cô gái đang ríu rít trò chuyện đằng sau những tấm rèm, những cánh cửa, những ô cửa sổ. Các cô gái hễ nhìn thấy ba người kia thì lại reo lên rồi đỏ mắt sung sướng. Người với mái tóc vàng bỗng thấy họ. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười rất quyến rũ và đưa tay vẫy họ. Không nói cũng biết những cô gái rộ lên, làm ổn cả hội trường đến mức nào!


Ba người vừa nãy là những người trong hội Học sinh khối cao học, khối cao nhất trong học viện. Cậu Nokoru Imonoyama, sở hữ nụ cười quyến rũ hết tất cả các cô gái với mái tóc vàng óng như mật ong, là hội trưởng. Con trai của tập đoàn đấy uy quyền Imonoyama - tập đoàn sáng lập ra học viện CLAMP. Suoh Takamura là thư kí của cả hội, cực kì nghiêm túc nhưng cũng có một số lượng fan hâm mộ đông đảo bởi đôi mắt màu nâu vàng cương quyết của anh. Người cuối cùng, đảm đang và là hình mẫu ông chồng lý tưởng, là Ijuin Akira, người quản lý chi tiêu của hội. Cả ba là thần tượng của toàn bộ các cô gái trong học viện này. Năm nay, họ (lại) được phân công tổ chức lễ hội Giáng sinh cho cả học viện. Đó là lý do cả ba đang có mặt ở hội trường khổng lồ của học viện này!


- Hội trưởng! Anh thấy chị Tomoyo đâu không, em cần hỏi vài thứ về phần đèn của hội trường. – Suoh tiến về phía Nokoru.


- Anh không biết. Cô ấy vừa mới ở đây. - Vừa nói, Nokoru vừa đảo mắt nhìn quanh – Anh chỉ chịu trách nhiệm về việc chiều sáng chứ trang trí thì phải hỏi cô ấy thật. Đâu rồi… HẢ?...


Nokoru giật mình nói lớn khi thấy Tomoyo đang ở trên… cái thang cao tít đến trần nhà. Tomyo đang làm một việc khá nguy hiểm mà không một cô gái nào trong học viện dám làm. Xung quanh có những người thợ trang trí cũng đang lúng túng gọi Tomoyo xuống. Họ luôn miệng bảo nguy hiểm nhưng Tomoyo không thèm quan tâm, chỉ chăm chú chỉnh từng cái bóng đèn.


- TOMOYO! – Nokoru, Akira, Suoh đồng thanh. Cả ba cũng đang ngạc nhiên không kém.


- Tôi đang bận, mọi người cứ làm tiếp công việc đi! – Tomoyo nói, không nhìn xuống.


- Chị Tomoyo mau xuống đi, nguy hiểm quá. – Akira nói lớn, hết sức lo lắng.


- Phải đấy, nếu chị không yên tâm lát nữa em sẽ làm cho! – Suoh cũng lên tiếng.


- Được rồi! Xong cái này chị sẽ xuống ngay. – Tomoyo vươn tay ra, gắn nốt cái bóng đèn màu cuối cùng, bỗng nhiên, cái thang chao đảo. – Oái! – Tomoyo kêu lên hốt hoảng nhưng rồi cô lại lấy lại thăng bằng, từ từ leo xuống dưới. Vừa đến nơi, cô đã nhìn thấy Nokoru, đừng đó. – Nokoru…


- Nokoru gì? – Nokoru (!!) nói lớn – Cô không thấy nguy hiểm hả? (Có vẻ như Tomoyo là cô gái duy nhất anh từng nổi giận (nổi điên) với) Cô mà làm sao thì tôi biết nói thế nào với cô hiệu trưởng đây? Trời ơi, cô làm tôi điên mất!


- Tôi xin lỗi! Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành… Tôi còn đi làm thêm…


- À, ra thế! – Nokoru vẫn còn giận, nay đã nhỏ giọng xuống. Các cô gái xung quanh mở to mắt, ngạc nhiên trước phản ứng của Nokoru. Anh vỗ tay. - Mọi người, quay lại làm việc thôi! – Sau đó, mọi người ai về với công việc của mình. Trong khi đó, Nokoru kéo Tomoyo đến ở góc phòng, khuất sau tấm màn chưa ai treo lên.


- Nokoru? – Tomoyo ngạc nhiên.


- Cô không sao chứ? – Nokoru hỏi, giờ đã để lộ sự lo lắng.


- Không sao mà! – Tomoyo nói – Anh xem này, tôi hoàn toàn khoẻ mạnh.


- Ừ, được rồi. Cô nói phải đi làm thêm, thế mai cô cũng đi à?


- Vâng, tôi lỡ hứa với chủ quán. Mai là 24, khách sẽ đông nên…


- Vậy còn đại hội, hội học sinh không thể thiếu mội người đâu đấy? – Nokoru hỏi.


- Không sao, tôi chỉ làm đến 6 rưỡi mà thôi. 7 giờ mới bắt đầu mà. Vì vậy sáng mai tôi không vào học viện được. 7 giờ tôi sẽ tới.


- Tôi cũng chịu thua cô luôn! Tranh thủ gì mà…


- Thôi nào, đừng phàn nàn nữa. – Tomoyo quay đi. Bỗng nhiên Nokoru kéo tay cô lại.


- Hai năm rồi, cô vẫn như vậy sao Tomoyo?


- Vâng… Vẫn ở chỗ này. – Tomoyo cười, nụ cười rất nhẹ nhàng, chĩ vào tim mình. – Nhưng mỗi lần tôi nhớ vầ Eriol, tôi đã có thể cười rồi.


- Ừm… - Nokoru buông tay cô ra. Anh đã từng khuyên cô hãy nhớ đến Eriol như một kỉ niệm đẹp. Vậy sao bây giờ lòng anh lại bồi hồi…


Tomoyo và Nokoru rời khỏi góc phòng, phía trên cao, các nữa sinh đang xì xầm bàn tán, nhiều người ném về phía Tomoyo những cái nhìn đố kị. Tomoyo bỗng rùng mình. Biết ngay là những cô gái đang “quan sát” mình. Tomoyo nói với Nokoru:


- Vì anh mà tôi được “quan sát” rất kĩ!


- Hả?


- Anh không hiểu thật hay cố tình không hiểu? Nếu anh mà còn kéo tôi đi chỗ nào một mình thì… Tôi phải đi mua bảo hiểm tính mạng mất! Tôi không thể thắng tất cả các cô gái trong học viện này đâu…


- Tomoyo, cô thật là… - Nokoru hiểu ý của Tomoyo, không biết nói gì hơn, chỉ cười trừ…


- Nokoru ngốc! – Tomoyo đập tay lên lưng của Nokoru. Cô quay lại cười nghịch ngợm - Hội trưởng ngốc ơi, tôi về đây! 7 giờ tối mai tôi sẽ đến.


Thoăn thoắt, Tomoyo lấy áo khoác, chào Suoh và Akira rồi rời khỏi sảnh. Mái tóc tím của cô hoà vào với những bông tuyết trắng ngần. Nokoru đứng im lặng, nhìn theo bóng Tomoyo đang dần khuất đi. Anh thờ dài, cười rồi quay lại tiếp tục công việc của mình.


- Hội trưởng thật kì lạ! – Suoh thì thầm với Akira.


- Sao ạ? – Akira ngạc nhiên hỏi.


- Thì với Tomoyo ấy, chỉ với mỗi chị ấy hội trưởng mới to tiếng như thế. Trong khi hội trưởng đều dịu dàng với những cô gái khác.


- Anh muốn nói là… hội trưởng ghét chị Tomoyo ư? – Akira phẫn nộ - Không thể tha thứ được.


- Khoan đã Akira, ý anh không phải như thế! Hội trưởng xem chị Tomoyo khác hẳn với những người cô gái khác. Đối với anh ấy, chị Tomoyo không chỉ đơn thuần là một cô gái…


- Vậy là… gì? – Akira ngây thơ như ngày nào…


- Anh cũng không biết! Chẳng lẽ…


- Suoh, Akira! Hai người thì thầm gì đấy? Mau lại phụ anh một tay nào! – Nokoru đã gọi hai người lại, cắt ngang cuộc trò chuyện.


Suoh và Akira tiến về phía Nokoru. Trong lòng Suoh vẫn còn thắc mắc về thái độ của Nokoru với Tomoyo. Lý do là gì khiến cho Nokoru xem chị Tomoyo là một người đặc biệt nhỉ? Ngày đầu tiên đến học viện, không khí giữa hai người đã rất căng thẳng. Phải chăng vì thế mà… Không, vẫn còn một khả năng…


- Suoh. Câu có chuyện gì muốn nói với anh à? – Nokoru lên tiếng – Đừng lo, Akira về trước rồi. Giờ hãy nói cho anh nghe đi.


- Về chuyện chị Tomoyo… Em muốn biết… Anh nghĩ gì về chị ấy. – Suoh nói, cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi tâm trạng suy nghĩ bức bối.


- Hả? – Nokoru ngạc nhiên trước câu hỏi này, anh suy nghĩ một lúc rồi nói – Anh nghĩ… cô ấy giống như một cô em gái… Anh chỉ…


- Đó không phải là ánh nhìn của một người anh, hội trưởng. – Suoh khẳng định.


- Anh không bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác… hay bất cứ tình cảm nào khác cả…


- Có thật như vậy không?


- Thật mà! – Nokoru trả lời, lúc này, chính anh cũng không biết mình có nói thật lòng hay không.


- Em lại không nghĩ thế, anh đang nhầm lẫn… - Suoh nói – Anh chỉ “coi” chị ấy “như em gái” để che giấu suy nghĩ của mình. Anh đang tạo bức tường giữa mình với chị ấy. Anh đang phủ nhận tình cảm thật của mình đấy!


Nokoru im lặng, sững sờ. Anh tiến lại gần cửa sổ, nhẹ đặt tay lên tấm kính, nhìn ra ngoài. Bên ngoài, tuyết rơi nhẹ. Anh nhắm mắt, nghĩ lại lần đầu tiên mình gặp Tomoyo, nghĩ lại khoảng thời gian mình ở bên cô ấy, khoảnh khắc anh giữ cô ấy trong lòng… Và chợt anh nhận ra một điều:


- Anh… yêu cô ấy!

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 7:32 am

Chương 7:Tuyết.


23/12, 8:00 am – Sân bay London, tuyết rơi nhẹ.


Eriol từ từ kéo chiếc vali của mình rời khỏi sân bay. Cậu đang lo lắng cho công ty ở Anh hiện có vài trục trặc, vậy là phải thân chinh tới đây. Vậy cũng hay, cậu sẽ nhân cơ hội này tìm Tomoyo luôn thể. Cũng chính vì chuyến đi này mà cậu không ở lại tham dự lễ cưới của Sakura và Syaoran. Hai người này lấy nhau còn sớm hơn cả Fye và Chii. Họ đang bù đầu vì công việc ở Nhật. Cũng phải thôi, Daidouji và Hiragizawa đã sát nhập làm một mà. Eriol mà đi, công việc càng chồng chất.


Ngồi lặng lẽ nhìn đường phố đông đúc, Eriol không quên đảo mắt nhìn quanh, với hi vọng thấy một bóng người thân quen. Nhưng trong dòng người này, không thấy một ai quen thuộc cả. Chuông điện thoại reo, Eriol thở dài và trả lời. Cậu đã bắt đầu công việc.


9:00 pm – Nhật Bản – Tiếng chuông điên thoại vang lên.


- Alo – Fye nhấc máy


- Is that Fye Daidouji?(Có phải Fye Daidouji không?) – Giọng nói nhẹ nhàng


- Yes! – Fye cười – Long time, huh?

(Đúng. Lâu quá rồi!)


- Anh hai – Đâu giây bên kia gọi to.


- Con bé bất hiếu! Hai năm mà không gọi cho anh lấy một lần!


- Em bận học mà! – Tomoyo cười khúc khích – Mọi người khỏe chứ anh?


- Ừ! Có chuyện gì mà gọi về vậy?


- Không có chuyện gọi cũng không được sao?


- Đúng – Fye đùa


- Sakura và Syaoran sao rồi ạ?


- Hạnh phúc lắm! Mừng cho hai đứa nó!


- Còn anh và Chii? Hai người định chừng nào lấy nhau? – Tomoyo chọc.


- Không lấy đâu! Để em khỏi lấy chồng luôn!


- Cái anh này! Chán ghê! – Tomoyo cười khì.


- Tomoyo! Eriol’s in London! He had been waiting for your answer for two years! I believe in your decision! I love you, my little sister! Good night!

(Tomoyo này, Eriol đang ở London đấy. Cậu ấy đã chờ câu trả lời của em hai năm rồi! Anh tin vào quyết định của em. Anh yêu em, cô em bé nhỏ ạ! Ngủ ngon nhé!)


- Good night! – Toyomo cúp máy.

(Ngủ ngon)


Tomoyo đặt điện thoại xuống, thở dài mệt mỏi. Điều này đâu cần trả lời! Cô đã chấm dứt rồi cơ mà. Vậy sao bây giờ còn dao động? Quả nhiên, suốt hai năm qua, cô đã không thể nào quên được Eriol. Nếu tính thêm hai năm trước nữa thì bây giờ đã tròn bốn năm. Thời gian chỉ giảm đi nỗi đau trong lòng cô chứ không xóa nhòa hình ảnh của Eriol trong lòng cô được. Nếu không có Nokoru, khó có lẽ cô được như hôm nay…


Tomoyo đứng bật dậy, cô đi đến bàn làm việc và tiếp tục học. Đây là con đường cô đã chọn. Nhưng… Cô đã không làm được gì cả. Tomoyo không tập trung vào chồng tài liệu của hội học sinh chất cao trước mặt. Cô nhìn ra ngòai trời, tuyết vẫn rơi. Những bông tuyết trắng xóa vô cảm nhưng vô cùng thanh khiết. Chợt, Tomoyo mỉm cười! Cô đã tìm ra rồi! Quyết định của cô! Cô tin rằng đây là sự lựa chọn đúng đắn! Cô chạy lại điện thoại.


- Hello!


- Anh hai! Em đây! Em có chuyện muốn nói!


- Huh? – Fye ngạc nhiên.


- Bên này tuyết đang rơi anh ạ! Em nghĩ rằng, em giống như bông tuyết này. Rơi xuống lặng lẽ rồi biến mất cũng lặng lẽ. Nhưng nó màu trắng! Trắng đấy! Trông thật thanh khiết phải không? Không vướng bận, không phiền muộn, chỉ một màu trắng mà thôi!


- Tomoyo… - Fye bàng hoàng


- Quyết định của em đấy anh hai! Anh ủng hộ em phải không?


- Luôn luôn – Fye cười động viên!


- Vậy nhé! Anh bảo với cậu ấy dùm em! Bye bye! – Tomoyo cúp máy.


Fye đặt máy xuống, thở dài. Anh không nghĩ rằng đó chính là quyết định của Tomoyo. Lý do anh phái Eriol sang Anh là vì muốn hai đứa gặp lại nhau, làm hòa. Vậy mà Tomoyo kiên quyết hơn anh tưởng. Cô đã chọn con đường của mình. Fye thất vọng nhưng anh vẫn tin rằng Tomoyo đúng. Anh đành mỉm cười buồn bã. Buồn cho Tomoyo, buồn cho Eriol, buồn số phận nghiệt ngã…


“RENG” – 10:00 pm, Nhật Bản, chuông điện thọai một lần nữa vang lên.


- Alo – Fye trả lời.


- Là em đây, Eriol! – Eriol đáp


- Mọi việc thế nào rồi? – Fye hỏi han


- Ổn cả anh ạ! Tình hình không tệ như em nghĩ!


- Ừ! Tôi có chuyện này muốn nói… - Fye ngập ngừng.


- Vâng.


- Tomoyo. Nó quyết định rồi Eriol ạ! Nó chỉ là một bông tuyết trắng bé nhỏ thôi. Nó xuất hiện và ra đi lặng lẽ. Nó muốn như vậy. Cho nên, cậu…


- Em hiểu ạ! Em biết mà! Cám ơn anh đã điều em sang London! – Eriol đáp, cười.


- Ừ! Tạm biệt! – Fye thông cảm


- Vâng! Chào anh!


Eriol cúp máy. Cậu đứng im lặng một hồi lâu rồi sau đó bật cười. Nụ cười của Eriol trông buồn hơn bao giờ hết. Cậu ủ rũ lao lên giường, nhắm mắt và ép mình vào giấc ngủ. Có lẽ đêm hôm ấy, đêm mùa đông lạnh lẽo ấy, là lần đầu tiên sau nhiều năm, Eriol đã khóc.


Đêm tối nặng nề…


24/12, 6:00 pm – Quán café bên đường.


Noel, mọi người qua lại đông đúc. Đường phố chật kín người. Mọi thứ thật nhộn nhịp với đèn và cây thông, với những gói quá xinh xắn, với những khuôn mặt cười hạnh phúc. London náo nhiệt hơn bao giờ hết! Tuyết vẫn rơi đầy, phủ kín cả con đường.


Eriol đi dạo dọc theo vệ đường. Cậu đang tìm vài món quá lưu niệm cho mọi người bên Nhật. Eriol nhìn vào từng gian hàng, bao nhiêu là quà. Bỗng nhiên, cậu thấy một chú gấu bông rất đẹp. Chú gấu đang quấn một chiếc khăn quanh cổ, tay cầm một hộp quà nhỏ. Trên chiếc khăn chú gấu đang đeo có thêu chữ “Love” rất khéo léo. Đây là quà cưới cho Syaoran và Sakura mà! Sao lại nằm ở London này chứ! Và không do dự, câu vào mua ngày chú gấu.


Lúc đang tính tiền, Eriol nhìn sang bên kia đường. Cậu thấy một cô gái đang mỉm cười với những người khác. Không thể nhầm lẫn được, đó chính là: TOMOYO! Đúng vậy, đôi mắt ấy, nụ cười ấy, mái tóc ấy… chỉ có thể là Tomoyo mà thôi! Ngay lập tức Eriol giật lấy gói hàng từ tay cô chủ tiệm, cậu trả tiền và không chờ nhận lại tiền thối, cậu phóng như bay sang bên kia đường.


Dòng người đông đúc làm Eriol khó khăn lắm mới qua được đến bên kia. Tomoyo kia rồi, cô gái có mái tóc dài và đôi mắt tím mà hai năm qua cậu mong chờ đây rồi! Eriol từ từ bước tới gần cô gái, trồng ngực cậu đập thình thịch. Cậu đang hồi hộp.


- What do you need, Sir? – Câ gái dịu dàng hỏi người đàn ông đang ngồi ở bàn bên cạnh. Đúng giọng nói này rồi, không thể nhầm lẫn được. Eriol hít một hơi thật sâu và đặt tay lênvai người con gái tóc tím ấy…


- Excuse me? – Eriol vẫn dè chừng, đề phòng trường hợp mình nhận nhầm người. Cô gái vẫn không quay lại, cô đứng im lặng. Eriol cảm thấy lo lắng, cậu lại cất tiếng – Excuse me… Are you…

( Xin lỗi… Xin lỗi… Cô có phải là…)


- Who are you?

(Anh là ai?)


Cô gái quay lại, Eriol ngạc nhiên, đấy là khuôn mắt của Tomoyo đấy, nhưng sao cô ấy lại hỏi cậu là ai? Phải chăng đây là một trò đùa. Cậu lấy tay xoa lên trán rồi từ từ nói:


- Tomoyo…


- Who are you? Sorry! I don’t know you! – Cô gái nheo mày, giờ đây đã lộ rõ vẻ lo sợ. Cô vội chạy lại chỗ người chủ và xin phép ra về. Cô chạy. Cô đang sợ hãi – Eriol nghĩ vậy.

(Anh là ai? Xin lỗi, tôi không biết anh!)


Chạy đến cuối ngõ, cô đừng lại, nhấc điên thoại và gọi, cô vẫn còn thở hồng hộc:


- Anh hai, em làm được rồi! Em đã hỏi rằng: “Who are you?” đấy! Em làm một bông tuyết trắng nhỏ bé rồi anh ơi.


- … - Bên kia im lặng, không nói năng gì. Fye nhẹ nhàng tắt máy, cười buồn bã.


Tomoyo tiếp tục rảo bước đến cuối đường. Cô đã khóc. Và điều tuyệt vời nhất là… cô đã là một bông tuyết bé nhỏ lướt qua mọi người rồi biến mất một cách lặng lẽ để không ai phải bận tâm. Tomoyo, mang trong mình nhiều tâm trạng, về nhà.


Đâu đó có ai đó đang khóc…


Đâu đó dòng người vẫn chăm chỉ tiến về phía trước…


Đâu đó có những tiếng cười hạnh phúc…


Đâu đó có tiếng than ai oán…


Đâu đó… có người đang lặng lẽ cất bước nặng nề… thất vọng… đau khổ…


Đâu đó… có người…


Tuyết… Con người… Thời gian… đều đang sống…


Đâu đó tại London…


8:00 pm


Nói là về nhà như thực ra Tomoyo không quay về thẳng. Cô đi lòng vòng khắp London, không biết điểm đến của mình thực ra ở đâu. Tomoyo cứ đi, đi mãi. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có can đảm đối mặt với Eriol như thế này. Cô bỗng nhiên nghĩ đến Nokoru.


Bất giác đỏ mặt. Sao cô lại nghĩ đến Nokoru lúc này được nghỉ? Cô vừa gặp Eriol, người cô luôn yêu thương suốt bốn năm qua. Vậy mà sau khi gặp cậu ấy, cô đã nghĩ ngay đến Nokoru được. Và khi nghĩ đến Nokoru thì Tomoyo sực nhớ ra bữa tiệc.


- Thôi chết, đã hứa với Nokoru rồi mà…


Tomoyo phóng nhanh về nhà với ý định thay đổi trang phục rồi lao đến học việc ngay. Tuy đến nơi có thể đã 9 giờ tối nhưng cô vẫn chạy thật nhanh, thật nhanh về nhà. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất: cô đã thất hứa với Nokoru và cô không viết làm sao để giải thích. Nếu nói với Nokoru rằng cô đã lại khóc, khóc thật nhiều khi gặp lại Eriol thì có thể Nokoru sẽ nổi trận lôi đình mất! Hơn nữa, Nokoru đã nói là không thể thiếu mình trong buổi tiệc vậy mà cô lại quên khuấy mất.


Về đến nhà, cô thấy Nokoru đứng trước cửa. Nokoru đang rất rất giận dữ.

TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 7:32 am

Chương 8:Noel Night.


8:30 pm


Trước mặt Tomoyo, một Nokoru khác hoàn toàn mọi ngày, một Nokoru cực kì giận dữ và đáng sợ. Cô nhận ra điều ấy và hiểu anh đang giận thế nào. Cũng phải, chính Tomoyo là người đã thất hứa cơ mà. Tomoyo không có ý định muốn nói cho Nokoru biết việc mình đã gặp Eriol và vì buồn đến nỗi quên mất lời hứa. Tomoyo im lặng, chờ Nokoru cất tiếng trước. Chỉ cần anh hỏi “Tại sao cô lại trễ hẹn?” cũng được. Nhưng không, Nokoru đứng đó, nhìn thẳng vào Tomoyo, chờ đợi một lời giải thích. Tomoyo lấy hết can đảm nói, giọng run run:


- Tôi xin lỗi! Anh đứng đây lâu chưa? – Tomoyo từ từ tiến lại gần Nokoru. Cô đang sợ Nokoru, lần đầu tiên.


- … - Nokoru tiếp tục nhìn cô, không nói gì.


- Xem này, tay anh lạnh còng rồi này! Sao lại đứng đợi tôi hả? – Tomoyo nói, tránh ánh nhìn của Nokoru. Cầm bàn tay lạnh cóng của Nokoru, lòng cô thắt lại. – Tôi thật sự không cố ý đến trễ. Tôi… tôi… quên mất.


- Quên mất? – Nokoru lên tiếng, giọng nói nóng nảy chưa từng thấy – Cô làm gì mà quên mất? Việc quan trọng thế này mà… - Nokoru tiếp. Biết mình hơi quá, anh hạ giọng xuống – Hãy nói tôi nghe tại sao cô đến quên mất bữa tiệc tối nay?


- Tôi… - Tomoyo nhìn thẳng vào mắt Nokoru, dưới ánh đèn đường, đôi mắt của anh vẫn xanh. Chính đôi mắt ấy đã không cho Tomoyo giấu diếm điều gì. Và chính Tomoyo cũng không nhận ra rằng, mình vẫn còn nắm chặt bàn tay lạnh cóng của Nokoru vì chờ cô dưới trời đầy tuyết thế này. Cô bất giác nói – Tôi gặp… Eriol! Cậu ấy đến London. Tôi cứ nghĩ mình đã đủ can đảm nhìn cậu ấy. Vậy mà…


- Cô đã khóc à? – Nokoru đặt nhẹ tay mình lên khoé mắt đỏ mọng của Tomoyo. Anh bỗng nhiên thất vọng ghê gớm. Anh đã từng hy vọng… Nokoru vội rút bàn tay của mình lại, xa khỏi dôi mắt tím kia. Anh nắm chặt bàn tay và rồi…


“BỐP”


- SAO CÔ NGỐC VẬY HẢ? – Anh tát Tomoyo một cái đau điếng rồi quát – Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng chạy trốn số phận của mình. Cô yêu Eriol, Eriol cũng yêu cô. Tại sao hai người lại không đến với nhau mà cứ chạy trốn mãi vậy? Sao cô không biết trân trọng tình cảm của mình chứ hả? Cô là đồ ngốc, là đứa con gái ngốc nghếch nhất tôi từng gặp đấy biết không hả?


- Tôi… - Tomoyo, tay đặt lên má, đau rát vì cái tát vừa rồi và chỉ biết đứng đó.


- Cô… tôi thất vọng quá, tôi đã tốn hai năm để an ủi cô, để cho cô hiểu ra Eriol quan trọng với cô như thế nào… Vậy mà… - Nokoru cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt.


Anh thật vọng, thật vọng thật sự. Vì lý do gì đây? Phải chăng vì Tomoyo đã “trả ơn” những lời an ủi, những động viên của anh suốt hai năm qua bằng một buổi tối khóc đến sưng mắt vì Eriol. Hay là vì… anh thất vọng vì biết rằng anh không thể xen ngang hai người họ được? Thất vọng vì anh đã yêu một cô mang tên Tomoyo? Yêu một cách ngu ngốc. Cứ để tình cảm dâng lên mà biết đó là vô vọng. Thất vọng thật sự.


Bàn tay Nokoru nắm chặt lại, run lên. Tomoyo đã vội cầm lấy bàn tay của anh trước khi ah tự làm mình bị thương. Tomoyo giữ chặt bàn tay của anh. Cô cảm thấy rất đau lòng. Cô hiểu Nokoru thất vọng thế nào về cô và cô cũng thất vọng về bản thân mình như vậy. Tomoyo, một cách vô thức đã đến và ôm lấy Nokoru.


- Tôi xin lỗi! – Tomoyo gục đầu vào ngực Nokoru, nói nhỏ nhẹ. – Vào trong thôi.


Lúc này, Tomoyo không nghĩ về ai khác ngoài Nokoru. Cô cũng dường như không còn nhớ gì về việc mình đã gặp Eriol vào chiều nay.


Tuyết rơi nhẹ. Tomoyo mở cửa, Nokoru từ từ bước vào nhà, mặt vẫn cúi gằm xuống.


Ngoài kia, xa xa, cuối con đường, một người đã chứng kiến tất cả. Đau buồn, thất vọng và cả căm phẫn.


Đêm Noel nặng nề cứ thế trôi đi…


9:00 pm


Tomoyo kéo Nokoru vào nhà. Cô tận tình lấy áo ấm, khăng quàng để cho Nokoru bớt lạnh. Nokoru, đợi mãi không thấy Tomoyo đến bữa tiệc bèn lao đi tìm. Anh tìm khắp mọi nơi. Đâu tiên, anh hết sức lo lắng khi nghe chủ chỗ Tomoyo nói cô đã về từ lâu. Nokoru, mặc mỗi bộ lễ phục chạy khắp các cửa hàng Tomoyo hay lui tới ở London, mặc cho tuyết ngày rơi một dày đặc. Cuối cùng, anh bèn đến nhà Tomoyo. Không có ai bên trong. Điện thoại cũng không liên lạc được. Nokoru quyết định đứng trước của nhà cô và chờ đợi.


Và lúc này đây, anh mang trong mình bao nhiêu tâm trạng. Thoạt đầu, anh chỉ giận vì Tomoyo trễ hẹn với mình và cả hội học sinh. Nhưng sau khi biết được rằng Tomoyo đã gặp lại Eriol, anh đang rất hoang mang. Ngay sau khi Tomoyo nói chuyện ấy, anh đã thực sự giận dữ. Đầu tiên là vì Tomoyo đã quá cứng đầu khi không chịu quay lại với Eriol. Bản thân anh cực kì ghét những người cứ chạy trốn số phận của mình nên mới giận đến thế. Từ giận dữ chuyển sang thất vọng và hối hận.


Bàn tay anh tát Tomoyo đau điếng giờ đây đỏ ửng. Khi anh tát cô, lòng anh như thắt lại. Nhưng cơn giận đã khiến cho anh không làm chủ được mình nữa. Nokoru nắm chặt bàn tay mình. Anh tức giận chính bản thân khi đã làm Tomoyo bị tổn thương. Anh vùi người vào đống mền đang khoác trên người. Tất cả… dường như đều phảng phất mùi hương dễ chịu của Tomoyo…


- Anh uống cacao đi! – Tomoyo đưa ly cacao nóng vừa pha cho Nokoru - Uống vào cho ấm người.


Nokru đón lấy ly cacao, anh không nói gì. Hai bàn tay anh ép sát thành ly. Bạn tay anh tát Tomoyo giờ nóng rát. Nokoru cúi xuống, không nhìn Tomoyo. Anh đưa ly sữa lên gần miệng. Mùi hương cacao thơm phức, phả vào mũi anh. Không hiểu vì sao anh lại chần chừ khi nhìn thấy ly sữa này. Sao anh không uống nhỉ? Nokoru cứ ngồi thừ ra đấy, chẳng nói chẳng rằng.


- Anh nên uống chút gì… - Tomoyo nhỏ nhẹ lên tiếng - Cả người anh lạnh hết rồi. Anh sẽ bị ốm mất.


Nokoru vẫn không nhìn Tomoyo. Không nhìn hay không dám nhìn? Anh thở một hơi dài rồi cũng từ từ uống cạn cốc sữa. Anh định đặt ly sữa xuống bàn thì Tomoyo đã đỡ lấy, cầm cái ly vào nhà bếp. Nghe tiếng nước xả, anh đoán là Tomoyo đang rửa ly. Vậy cũng tốt, anh có thời gian ngồi một mình.


Mọi chuyện giờ đây đã hoàn toàn thay đổi. Mới hôm qua thôi, anh và Tomoyo còn nói chuyện, cười đùa với nhau rất tự nhiên. Vậy mà sau khi anh nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, anh bỗng cảm thấy thật khó mà mở lời. Thật sự, nếu anh nói cho Tomoyo biết tất cả tình cảm của mình thì quan hệ giữa hai người có thể còn tệ hơn cả bây giờ. Nếu anh không nói, anh sẽ không thể nào thoải mái khi đối mặt với Tomoyo được. Không thể được. Hơn nữa giờ đây, Eriol, bạn trai của Tomoyo, đã có mặt ở London này. Anh không muốn làm vật cản để hai người đang yêu nhau đến với nhau. Anh cảm thấy bức bối. Anh đứng lên. Đi thẳng ra cửa.


- Anh định đi đâu vậy? – Tomoyo ra ngoài từ bao giờ - Tuyết rơi ngày càng nhiều…


- Tôi về. – Nokoru đáp cụt lủn. Anh cũng không hiểu sao mình lại nói năng một cách thô lỗ như vậy.


- Không được! Tuyết ngày càng dày. Rất nguy hiểm – Tomoyo cương quyết.


- Tôi đi về được. Đã đến đây được mà không về nhà mình được sao? – Nokoru cũng kiên quyết không kém.


- Không…


Tomoyo lao tới, quàng tay ôm lấy Nokoru từ sau lưng, giữ rất chặt. Nokoru không nói được gì. Anh có nên đẩy Tomoyo ra xa hay không, có nên giữ khoảng cáh không? Anh chợt nhận ra, từ trước đến giờ, giữa hai người không hề có một khoảng cách nào hết! Nhưng giờ đây, anh lại cảm thấy điều đó thật nguy hiểm. Mãi đến khi nhận ra anh yêu Tomoyo, anh mới thấy vòng tay của Tomoyo thật sễ chịu.


- Tomoyo… Tôi không…


- Không. Đừng nói gì hết. Đừng bỏ tôi lại một mỉnh. Tôi sợ…


- Tomoyo…


Nokoru thở dài. Anh phải làm gì bây giờ? Rồi không hiểu sao, anh lại quay về cái ghế salon, ngồi xuống. Tomoyo ngồi ngay bên cạnh anh. Tại sao anh lại làm thế nhỉ? Người Tomoyo yêu đâu phải là anh. Người đó là Eriol cơ mà?! Vậy mà giờ đây, anh lại ngồi bên cạnh người mà anh lặng lẽ yêu mà không chút chần chừ. Tomoyo bỗng nhiên lại vòng tay qua người anh, giữ rất chặt.


- Hãy ôm tôi đi. Nokoru. Tôi xin anh đấy. Đừng bỏ tôi lại một mình. – Tomoyo rúc đầu vào người anh. Trong khi cô nói mà bờ vai cô run run.


Nokoru không nói gì cả, anh không biết phải làm gì bây giờ. Ngay lúc này đây, anh có cảm giác như Tomoyo là của riêng anh. Anh cũng hoàn toàn có thể chiếm lấy Tomoyo cho riêng mình. Vậy tai sao anh không cảm thấy dễ chịu?


Vòng tay Tomoyo ngày càng siết chặt quanh người anh. Nokoru Thấy người mình tự nhiên nóng ran. Anh phải làm gì bây giờ? Lại một lần nữa Nokoru phân vân…


Bị khoá chặt trong vòng tay của Tomoyo, Nokoru không biết nói gì. Bỗng nhiên, anh cũng vòng tay qua ôm lấy cô. Anh thấy cả người Tomoyo run lên trong vòng tay của mình. Bỗng nhiên, anh siết chặt lấy cô. Nokoru đẩy mạnh Tomoyo nằm xuống ghế. Nokoru nằm đè lên cô, tay anh nắm chặt lấy cổ tay của Tomoyo. Nokoru tiến lại gần Tomoyo hơn. Đến lúc này, Tomyo nhận thấy hơi thở của Nokoru nóng hổi, phả vào người. Còn Nokoru, anh cảm thấy Tomoyo đang thở rất gấp. Anh nhìn thẳng vào Tomoyo…


Hai người nhìn nhau một lúc rời Nokoru tiến sát lại gần Tomoyo hơn. Tay anh cũng siết chặt cổ tay của cô hơn. Nokoru áp sát má anh vào đôi má của Tomoyo. Rồi anh lại nhẹ nhàng hôn lên má cô. Rất nhẹ nhàng. Lúc này, trài tim của Tomoyo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nokoru lại tiếp tục hôn vào dưới tai, rồi xuống cổ. Rồi…


Anh dừng lại. Nokoru nhổm người dậy. Anh nhìn Tomoyo, hết sức nghiêm túc. Rồi bỗng nhiên anh ngồi hẳn dậy. Tomoyo ngạc nhiên khi thấy Nokoru hành động như vậy. Lúc Nokoru định đứng dậy thì Tomoyo nắm lấy tay anh, kéo lại:


- Sao anh lại dừng lại?


- Cô muốn biết vì sao à?


- Tôi không hề phản kháng, tại sao…


- Tôi không phải loại người như vậy, Tomoyo Daidouji ạ. – Nokoru gọi họ tên Tomoyo, bằng tiếng Nhật. Cô giật mình – Hơn nữa, bây giờ cô chỉ cần người thay thế Eriol mà thôi. Cô đâu cần tôi.


- Nokoru… Không phải…


- Nghe này Tomoyo, tôi biết cô đang rất đau lòng. Nhưng không phải chỉ mình cô chịu đựng đâu. Có cả Eriol nữa. Và những người thân, người bạn của cô cũng sẽ rất đau khi thấy cô trong tình trạng thế này. – Nokoru nhẹ nhàng nói. Anh nở nụ cười rồi quay lưng ra về. – Mai tôi đến đón. Đừng làm gì dại dột nhé. Có gì cứ gọi cho tôi.


Sound the bugle now - play it just for me

As the seasons change - remember how I used to be

Now I can't go on - I can't even start

I've got nothing left - just an empty heart


Sound the bugle now - tell them I don't care

There's not a road I know - that leads to anywhere

Without a light feat that I will - stumble in the dark

Lay right down - decide not to go on


Then from on hight - somewhere in the distance

There's a voice that calls - remember who your are

If you lose yourself - your courage soon will follow


So be strong tonight - remember who you are

To be free once more

Ya that's worth fighting for


TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 7:33 am

Chương 9: Lời chào.

8:00 am

Tomoyo thức dậy, lòng nặng trĩu. Cô bước ra khỏi ghế salon. Đầu đau như búa bổ. Tôi hôm qua, sau khi Nokoru về, cô đã ngồi thừ ra đấy và khóc. Khóc vì bản thân cô quá ngốc nghếch. Khóc vì những lời nói dịu dàng của Nokoru như những lưỡi dao sắc cứa vào tim cô. Cô chợt nhận ra rằng mình không tôn trọng chính bản thân mình.

Cô nhìn ra cửa, ánh nắng nhạt mùa đông chiếu vào. Chói. Tomoyo nheo mắt lại. Những tia nắng làm người ta trở nên sảng khoái hơn. Nhưng Tomoyo thì không, cô cảm thấy mệt nhoài. Cô nhắm mắt lại, nằm sấp xuống ghế, tai lắng nghe những âm thanh xung quanh. Tomoyo bỗng nhận ra quanh mình thật sống động. Nếu nghe thật kĩ, ta sẽ nghe được tiếng hót một chú chim nào đó vang lên từ xa, rất xa. Hoặc ta cũng có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của chính bản thân, tiếng gió khẽ luồn qua những tán lá… Không gian yên bình đến vậy mà Tomoyo đã không nhận ra. Cô thật ngốc khi đã chạy trốn những thứ đẹp đẽ kia để rồi tự thu mình lại. Cô độc.

“Nhớ Eriol quá!”

Tomoyo nghĩ ngợi. Hôm qua, cô vẫn còn phân vân không biết phải giải quyết thế nào. Nhưng đến hôm nay thì Tomoyo cô đã quyết định. Cô sẽ không làm một bông tuyết bé nhỏ nữa. Cô sẽ sống với chính bản thân mình, trân trọng những gì mình được cuộc sống ban tặng. Tomoyo ngồi dậy, mỉm cười hạnh phúc và bắt đầu một ngày mới.

8:30 am

Nokoru đứng trước cửa đợi Tomoyo. Tuyết vẫn rơi. Tuy nhiên, những tia nắng yếu ớt đã xuất hiện. Anh mỉm cười. Tuyết thật đẹp. Giống như Tomoyo vậy. Nhưng anh biết rằng, mình sẽ không bao giờ nắm giữ được bông tuyết kia. Khi tưởng chừng đã giữ được nó trong tay thì hơi nóng của cơ thể sẽ làm nó tan thành nước, luồn qua kẽ tay. Biến mất. Vì vậy, anh sẽ không để bông tuyết ấy tan đi đâu. Anh sẽ ngắm nó, bảo vệ nó. Lặng lẽ. Để bông tuyết kia vẫn nguyên vẹn, tròn đầy, trắng tinh khôi như ngày nào.

- Anh đến rồi à? – Tomoyo bước ra cửa, ngạc nhiên nói – Còn sớm mà…

- Tám giờ rưỡi rồi đấy cô nương – Nokoru cười. Bông tuyết bé nhỏ của anh đã vui trở lại. Anh cảm nhận được một sức sống mãnh liệt từ Tomoyo. – Đi thôi!

- Vâng. – Tomoyo cười, sánh bước bên Nokoru.

- Tuyết dày quá. Đường trơn khiếp. Tôi đậu xe ngoài kia cơ, chúng ta ra ngoài đó đi.

- Trơn thật. – Tomoyo cẩn thận từng bước đi. Cô đá những mảng tuyết như trẻ con. Và rồi, cô bám lấy cánh tay của Nokoru.

- Oái! Đau! – Nokoru la lên.

- Chuyện gì vậy? – Tomoyo hốt hoảng.

- Không có gì. Tôi chỉ hơi bất cẩn để bị té thôi!

- Té? – Tomoyo không tin, cô vén tay áo của Nokoru lên mặc cho anh ngăn cản. Tomoyo lo lắng khi thấy cánh tay của Nokoru bầm tím lên. - Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Không có gì mà… - Nokoru cười.

- Tôi không tin! Té thì đâu đến nỗi bị thế này? Anh đâu phải hễ bị té là bầm tím thế này đâu? Nokoru tôi biết rất cẩn thận cơ mà?

- Không…

- Nói – cho – tôi – nghe! – Tomoyo kiên quyết. Nokoru biết mình không thể nói dối thêm được câu nào nữa…

- Chỉ là một cuộc chào hỏi hơi vội vàng thôi…

- Chào hỏi, với ai? – Tomoyo gặng hỏi.

- À… Ừm… Thì là…

- Với ai? – Tomoyo hỏi, nghiêm túc.

- Eriol! – Nokoru nói. Anh gật đầu rất thành thật.

Tomoyo ngạc nhiên hết sức. Nokoru cuối cùng cúng chịu kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra. chẳng là đến hôm qua, sau khi Eriol đã bị Tomoyo bỏ lại ở ngoài cửa hàng làm thêm thì đã đi theo Tomoyo. Mãi đến gần chín giờ tối, anh mới thấy Tomoyo về nhà. Ngay từ đầu, Eriol đã không tin cô gái tóc tím buổi chiều không phải là Tomoyo. Và anh đã xác định điều đó qua Nokoru, người đã to tiếng với Tomoyo ngay trước nhà cô.

Đang định bụng quay về, mai sẽ đến thăm Tomoyo nhưng Eriol đã hết sức shock khi thấy Tomoyo lao ra ôm lấy Nokoru. Không kìm chế được bản thân, Eriol đứng sững sờ, giận dữ. Cơn giận của anh lên đến đỉnh điểm khi thấy Tomoyo kéo Nokoru và trong nhà và mãi không thấy Nokoru trở ra. Trong đầu Eriol lúc ấy đầy ắp những câu hỏi không lời giải đáp.

Mãi một lúc rất lâu sau, anh thấy Nokoru bước ra khỏi cửa. Eriol quyết định nói cho ra ngô ra khoai với anh chàng Nokoru này (Eriol nghe Tomoyo nói thế). Vì vậy, khi Nokoru tiến tới đầu ngõ thì Eriol đi ra, đứng trước mặt Nokoru.

- Xin lỗi… - Nokoru ngạc nhiên. Trong lòng anh tự hỏi, người này trông rất giống…

“BỐP”

Nokoru đã lãnh một cú đấm chí mạng của Eriol. Hoàn toàn không thể phòng ngự, anh ngã bị mất thế và va chạm mạnh vào… cột điện ngay bên cạnh. Kết quả là cánh tay bị bầm thế kia. Nghĩ lại, Nokoru thở phào, may mà vết đấm trên mặt chườm đá là đỡ nên Tomoyo không nhận ra. Chứ cánh tay anh thì đau suốt cả một đêm dài.

Nokoru ngạc nhiên khi bị ăn một cú đấm từ một người không hề quen biết. Thậm chí anh chưa kịp hoàn hồn thì người kia đã túm lấy cổ áo anh và nói:

- Anh là ai?

- Xin lỗi – Nokoru mỉm cười bình tĩnh, nhẹ nhàng gỡ tay Eriol khỏi cổ mình và nói – Anh là ai mà tự nhiên lao vào đánh tôi như thế?

- Anh hỏi vặn lại tôi đấy à? Hãy trả lời đi.

- Tôi không cần biết ai vặn ai nhưng anh đã đánh tôi vô cớ mà còn đòi hỏi tôi cho biết danh tánh thì yêu cầu đấy có cao quá không? Hả Eriol Hiragizawa?

- Sao anh biết tên tôi? – Eriol ngạc nhiên

- Tomoyo cho tôi biết. Cô ấy tả anh rất kĩ. – Nokoru nhìn Eriol nói – Và vì anh mà cô ấy đã khóc đến sưng cả mắt tối hôm nay. – Nokoru nhận ra Eriol ngay sao “lời chào” đặc biệt của anh. Nhờ mái tóc và đôi mắt đen thăm thẳm.

- Vì… tôi…?

- Vì anh đấy. Sao anh không tìm cô ấy? Tôi đã nói hết sức rồi. Phần còn lại thuộc về anh và cô ấy.

- Anh… nói gì?

- Nói rằng anh còn yêu cô ấy và người cô ấy yêu là anh.

- Vậy anh vào nhà cô ấy làm gì? – Eriol liên tục “tra khảo”.

- Để an ủi cô ấy. Việc mà anh không làm được. Tôi về đây. – Nokoru tiến bước đi.

- Khoan! – Eriol lên tiếng. Nokoru dừng lại. – Anh là…

- Nokoru Imonoyama. – Nokoru trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục đi.

Đêm hôm ấy, Eriol lặng lẽ đi về khách sạn. Lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ. Còn Nokoru, anh về nhà. Chườm đá lên mặt, hy vọng Tomoyo sẽ không nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Nhưng anh không ngờ rằng việc mình chủ quan không lo cho cánh tay chính là nguyên nhân khiến mọi chuyện đổ bể.

- Xin lỗi! – Tomoyo, sau khi nghe xong liền nói.

- Hả? Cô đâu có lỗi gì đâu! – Nokoru phẩy tay, cười.

- Nhưng vì tôi mà… - Tomoyo cụp mắt xuống.

- Vậy… hôn tôi xin lỗi đi! – Nokoru nói, chỉ vào má mình.

- Cái… đó… thì… - Tomoyo đỏ mặt.

- Tôi đùa đấy. Eriol mà thấy chắc tôi sẽ ăn thêm một cú đấm nữa quá! – Nokoru cười to.

- Ừm…

- Cô biết câu ấy ở đâu chưa? – Nokoru hỏi.

- Chưa… Tôi…

- Đừng nói cô không đi tìm cậu ấy đấy nhé. – Nokoru nghiêm túc hẳn.

- Không, tôi đang cố gắng tìm. – Tomoyo nói. Cô cũng vừa quyết định việc này.

- Đây này – Nokoru đưa một mảnh giấy, trong đó có ghi nơi Eriol đang tạm ở - Có người nhờ tôi đưa cho cô!

- Ai vậy? – Tomoyo đón lấy mảnh giấy, ngạc nhiên hỏi.

- Bí mật! – Nokoru đặt tay lên môi và cười. Giọng anh tinh nghịch – Tôi cũng có nhiệm vụ phải hộ tống cô đến chỗ cậu ấy. Ngày nghỉ mà. Phải tranh thủ chứ. Nếu đến khi vào học sau kì nghỉ đông thì khó đấy!

- Cám ơn, Nokoru. – Tomoyo không biết nói gì hơn.

- Cám ơn người gửi cái địa chỉ này ấy chứ! Tôi đoán đến tối nay là cô biết ai ngay thôi! – Nokoru nói, mắt hơi ngước lên trời. Anh khẽ huýt sáo. – Cô biết không, Tomoyo, tôi không bao giờ giữ được một bông tuyết trong tay cả…

- Hả? – Tomoyo ngạc nhiên.

- Tôi đùa đấy! – Nokoru lại cười, nụ cười không còn tươi tắn như trước nữa. – Đi thôi!

- Uhm…

Hai người cùng nhau đi đến hết đường, ra ngoài nơi Nokoru đậu xe. Tomoyo ngạc nhiên khi thấy không chỉ có một mình Nokoru đến đây mà còn có cả Suoh nữa. Cậu đang ngồi đọc cái gì như giấy tờ hội học sinh ấy. Cái cậu này, kì nghỉ mà cũng… Tomoyo nghĩ ngợi một lúc rồi chợt nhận ra: Nokoru không thể lái xe với cái tay thế kia được, vì vậy anh mới gọi Suoh đến giúp!

Tomoyo thực sự cảm động. Bị Eriol đánh như thế mà Nokoru không giận, thậm chí còn đưa cô đến chỗ cậu ấy nữa. Tomoyo không hiểu được rằng, Nokoru có một nỗi đau khác đau hơn cả cú đánh hôm qua…

Hai người vào trong xe. Suoh chào Tomoyo rồi hỏi họ sẽ đi đâu. Nokoru đưa mảnh giấy ra. Suoh nhìn nó một lúc rồi ngước nhìnlên Nokoru, lạ lùng. Sau đó, cậu lại quay sang nhìn Tomoyo. Sau cùng, cậu gật đầu đưa mảnh giấy lại cho Nokoru, nhìn anh cười. Nụ cười của Suoh khác hẳn mọi khi, nó có nhiều suy nghĩ hơn. Nokoru thấy vậy, liền bảo cậu đi mau lên. Anh đang tránh ánh nhìn kì lạ của Suoh. Vì chính Suoh là người khiến anh nhận ra tình cảm của mình với Tomoyo. Lúc này đây, có lẽ cậu cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Suoh hiểu rõ Nokoru hơn ai hết. Cậu cũng chỉ biết in lặng và bắt đầu lái xe.

Chiếc xe băng băng trên con đường rộng lớn của London. Phố sá vẫn còn đông nghẹt người, xe di chuyển thật chậm. Trong xe, mỗi người mang một tâm trạng. Nokoru chống tay (không đau) lên thành cửa, nhìn ra ngoài qua tấm kính phủ vài bông tyết nhỏ bé. Anh khẽ chạm tay lên tấm kính. Anh không đụng vào bông tuyết ấy được. Còn Tomoyo, cô đang hồi hộp, háo hức chờ đến phút gặp lại Eriol. Cô không hề biết Nokoru, người ngay cạnh bên mình đang trong tâm trạng thế nào. Suoh, vẫn tập trung lái xe. Anh để ý thấy hai người phía sau ngồi cạnh nhau mà sao xa nhau quá…



TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:28 pm

Chương 10: Tái ngộ.

9:30 am.

Chiếc xe chở Tomoyo dừng lại trước một khách sạn lớn, nằm ở trung tâm London (Học viện CLAMP xây ở xa khu trung tâm nên mới có diện tích khổng lồ như vậy). Suoh lái xe chậm lại, không hiểu sao cậu không muốn cho nó dừng, không hiểu sao cậu không muốn cho Tomoyo xuống xe, vào trong kia. Nhưng… điều gì đến cũng sẽ đến, chiếc xe đỗ lại trước cổng khách sạn. Tomoyo nói:

- Cảm ơn cậu Suoh, cảm ơn anh, Nokoru.

- Vâng, chị cứ đi đi, em và hội trưởng sẽ đợi. – Suoh quay xuống, đáp, không thoải mái.

- Tôi tự về được mà… - Tomoyo quay lại phía Nokoru nhưng…

Nokoru đã ngủ từ lúc nào. Anh dựa đầu vào cửa xe và nhắm mắt ngủ ngon lành. Có lẽ vì tối qua anh đã quá mệt mỏi. Lúc này, trông Nokoru hoàn toàn thư giãn. Những lọn tóc vàng phủ xuống, che gần hết khuôn mặt anh, miệng anh hơi mở. Tuy thế, hai tay Nokoru vẫn khoanh trước ngực, vẻ nghiêm trang ẩn dấu sâu dưới gương mặt kia.

- Cứ để anh ấy ngủ - Suoh nói - Nếu chở anh ấy đi khéo anh ấy tỉnh dậy mất.

- Ừm – Tomoyo gật đầu, nhìn Nokoru mỉm cười.

- Em đợi chị ở bãi đậu xe! – Suoh khẽ di chuyển chiếc xe.

Ra đến bãi đậu, sau khi đã ổn định chỗ đâu vào đấy, Suoh mới quay xuống nhìn Nokoru, anh vẫn đang nhắm mắt, nhắm rất chặt.

- Anh không cần ngủ nếu như bản thân không muốn ngủ.

- Có lẽ vậy – Nokoru khẽ nói – Anh nghĩ nếu không nhắm mắt lại thì anh khó có thể để cô ấy đi được.

- Vậy thì đừng để cô ấy đi. – Suoh quay lên.

Suoh đã nói như thế nghĩa là “kết thúc câu chuyện tại đây”. Suoh vốn không muốn xen vào chuyện của Nokoru nhưng vẫn cảm thấy bức bối khi Nokoru lại có thể để Tomoyo đến với Eriol dễ dàng như thế. Nokoru thì cứ ngồi đấy, mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Phía trước Suoh đang dán mắt vào một đống giấy tờ. Bên ngoài, mọi người đi lại nhộn nhịp, tấp nập. Vậy mà trong xe, một bầu không khí im lặng đến khó chịu đang ngự trị.

“CẠCH”

Cánh cửa xe mở ra, Tomoyo bước vào. Nokoru và Suoh đều ngạc nhiên khi thấy Tomoyo quay trở lại với tốc độ… ánh sáng. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, trông Tomoyo vẫn rất bình tĩnh. Tuy nhiên, Nokoru nhìn thấy đôi mắt khẽ ngấn nước của Tomoyo.

Tomoyo kể lại, khi cô bước lên đến trước của phòng Eriol, cô đã gõ cửa. Thay vì cửa mở thì điện thoại của Tomoyo rung lên. Eriol gọi. Tomoyo vội nghe máy. Tuy nhiên những gì cô nghe chỉ là im lặng. Im lặng trong một khoảng thời gian dài. Tuy vậy, cô vẫn chờ…

- Tomoyo – Eriol khẽ lên tiếng.

- Mở cửa ra đi Eriol. – Tomoyo nói dứt khoát.

- Mùa đông vẫn còn, tức bông tuyết màu tím vẫn còn đấy. Hãy đợi đến khi tuyết tan Tomoyo ạ. Lúc ấy em sẽ không còn là một bông tuyết nữa. Lúc ấy, em không thể lướt qua anh được. Lúc ấy anh sẽ đến với em và sẽ có câu trả lời của em, được không?

- Eriol…

- Anh sẽ ở Anh lâu, đừng lo. Công việc đang rất bề bộn. Khi anh giải quyết xong chúng, tức khi tuyết đã tan hết, anh sẽ tìm em. Anh sẽ đợi anh phải không?

- Vâng – Tomoyo cúp máy. Cô đi xuống.

Tomoyo hoàn tất câu chuyện với một nụ cười trên môi.

- Tuyết sẽ tan thôi. Lúc ấy tôi sẽ được gặp Eriol. Hôm nay là quá đủ rồi.

- Ừm. Quá đủ! – Nokoru nói, tiếp tục nhìn ra ngoài.

- Hội trưởng về nghỉ ngơi đi ạ - Suoh nói.

- Ừm. – Nokoru nhắm mắt lại, Suoh phóng xe đi.

Tomoyo nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn rơi. Tuyết chưa thể tan ngay được. Tomoyo hơi băn khoăn về thái độ quá mệt mỏi của Nokoru. Tuy nhiên, Tomoyo không biết anh đang ước giá như tuyết không bao giờ tan, tuyết cứ rơi mãi.

Hai tháng sau…

8:00 ngày 14/2

Học viện CLAMP tràn đầy ánh nắng mặt trời. Khuôn viên trường vẫn rộng như ngày nào. Vậymà khi nhìn từ phòng hội học sinh xuống thì nó mới nhỏ bé làm sao. Dễ hiểu thôi, khi cùng một lúc các nữa sinh tập trung về một nơi thì tình trạng “quá tải” sẽ xảy ra.

Ngày lễ Valentine nhộn nhịp khắp nơi trên đất nước Anh. Và nó cũng đang nhảy múa trong trai tim của Tomoyo. Hôm nay chính là ngày Eriol hẹn gặp cô. Tại một cây cầu ở sông Thame.

- Suýt chết! – Nokoru, Suoh và Akira đẩy cửa phòng bước vào, thở hổn hển.

- Lạ quá, hôm nay chính Hội trưởng là người kéo chúng em lên đây trước nhất. – Akira vừa nói vừa thở - Mọi năm thì… Mà có tin đồn là Hội trưởng ít nhận Chocolate hơn mọi năm đấy!

- Vậy sao? – Nokoru cười. Anh đã thay đổi.

Suoh cũng hiểu điều đó. Một Nokoru tôn sùng phái nữ đã không còn toàn vẹn bởi tình cảm của anh đã chỉ dành cho một người mà thôi. Nokoru chỉ cười, khẽ cúi xuống. Cả ba bỏ giày rồi bước vào trong, theo sau là một đống chocolate được gói gém đủ màu sắc. Tomoyo tiến lại phía ba người:

- Cả ba nếu không phiền thì… nhận thêm của tôi nữa nhé?

- Hả!!!!!!!!!! – Suoh và Akira “hoảng hốt”.

- Vâng, ba chúng tôi rất sẵn lòng! – Nokoru huých nhẹ vào hai người kia rồi đón lấy phong chocolate.

- Hội trưởng, em và Akira sẽ đi lấy tài liệu cho buổi dự giờ của hội học sinh tuần sau.

- Ừm – Nokoru tiến lại bàn làm việc, liếc sơ qua các giấy tờ phía trên.

- Năm nay phòng mình lại quá tải rồi! – Tomoyo đùa.

- Vậy sao? – Nokoru cười, nhận thấy vẻ khang khác ở Tomoyo - Tuyết tan thật rồi nhỉ? – Anh quay về phía cửa sổ.

- Hả? – Tomoyo giật mình rồi đỏ mặt - Ừm… Tối nay tôi sẽ gặp Eriol. Và sẽ tặng anh ấy chocolate… như ngày nào…

- Kể thế mất hào hứng đấy – Nokoru nói, mặt anh cười nhưng giọng anh thật lạnh lùng. Nokoru ngồi vào bàn làm việc.

- Tôi… có thể về sớm được không?

- Công việc sẽ trễ đấy – Nokoru dán mắt vào xấp giấy. Sau đó, anh ngẩng mặt lên cười – Valentine vui vẻ!

- Cám ơn, Nokoru!

Buổi sáng trôi qua thật khác nhau với mỗi người. Những người trong học viện thì xôn xao, tràn đầy niềm vui vì ngày Valentine. Còn Tomoyo, cô đang cố gắng giải quyết thật nhanh công việc để đến buổi chiều biết bao. Nhưng Nokoru thì ngược lại, anh ước sao cho thời gian sẽ ngừng trôi. Cái gì đến rồi sẽ đế, cái gì đi thì sẽ đi. Mùa đông đến rồi sẽ lại nhường chỗ cho mùa xuân. Tuyết trắng rồi sẽ trả lại vị trí cho hoà anh đào.

Cứ thế… buổi chiều trôi đi một cách nặng nề. Suoh và Akira vẫn tiếp tục công việc của mình như mọi ngày mà không biết chuyện gì sắp xảy ra. Nokoru thì ngồi lì trên bàn làm việc cả buổi, mắt dán vào chống giấy, tránh ngẩng đầu lên nhìn thấy Tomoyo. Anh sợ, nếu anh thấy cô anh sẽ không cho cô đi mất thôi. Hai năm… Khoảng thời gian anh ở bên Tomoyo. Quá ngắn.

5:30 pm

Tomoyo đẩy cửa ra về. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cô, để lại trong phòng hội học sinh một không khí im lặng. Nokoru vẫn chăm chú vào chồng giấy, Suoh vẫn sắp xếp và thống kê giấy tờ, Akira vẫn tính toán thu chi. Mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Bỗng nhiên Nokoru lên tiếng:

- A hem! Hôm nay là Valentine đấy! Hai người không đi đâu à?

- Hả? – Suoh và Akira đều ngạc nhiên

- Thì mời Nagisa và…

- Em về đây! – Cả hai đồng thanh, vì họ biết rằng, nếu ở lại thêm chút nữa thì sẽ bị Nokoru chọc cho đến… té thì thôi!

Chỉ còn lại một mình trong phòng, Nokoru lặng lẽ để xấp giấy xuống. Anh khẽ thở dài. Hôm nay là Valentine, mọi người đều đang hạnh phúc, trên mặt ai cũng hiện hữu những nụ cười tươi, vậy mà sao anh lại buồn đến thế. Buồn không thể nguôi ngoai được. Nokoru xuay người ra cửa sổ rộng lớn, nhìn ra ngoài. Ngoài kia, khung cảnh mênh mông với những hàng cây, những khóm hoa và ánh nằng buổi chiều tà khiến anh cảm thấy lòng mình càng nặng trĩu. Anh nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế. Không làm gì cả, chỉ đơn thuần là nhắm mắt mà thôi…

I've tried to fight it

Can't deny it

You don't even know

That I still need you

I still care about you

Though everything's been said and done

I still feel you

Like I'm right beside you

But still no word from you


Bao giờ mới hiểu…

6:00 pm – Bờ sông Thames.

Tomoyo đến sớm hơn giờ hẹn. Cô đứng nhìn ngắn dòng sông êm đềm này và nghĩ đến tất cả mọi chuyện trước đây. Vẻ đẹp yên bình của con sông này khiến cô cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Hai năm trôi qua, Tomoyo vẫn là Tomoyo, vẫn là cô gái với mái tóc tím ngày nào. Có gì thay đổi không?...

Có đấy, sau khi sang Anh, cô đã được dạy rằng, mọi chuyện trong quá khứ đều là một kỉ niệm và cô cần phải trân trọng nó. Cô đã hiểu như thế và đã chín chắn hơn. Cô không còn khóc nức nở khi nghĩ về Eriol, cô luôn nghĩ về anh như một điều đẹp đẽ nhất. Và giờ đây, cô không thể tin được là mình đang đợi Eriol bên bờ sông Thames này, không tin rằng có ngày mình sẽ quay lại với Eriol, người cô đã quyết định sẽ âm thầm giữ mãi trong lòng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc Tomoyo khẽ đung đưa. Cô cúi mặt nhìn xuống dòng sông. Cô thấy bóng mình phản chiếu dưới nước. Bỗng nhiên cô nhìn thấy dáng người quen thuộc hiện lên dưới dòng sông. Vẫn như ngày nào, vẫn mái tóc đen ấy, vẫn cặp kính ấy, mẫn đôi mắt ấy, nét mặt ấy… Bờ vai cô khẽ rung lên. Tomoyo không ngẩng đầu lên ngay lập tức, cô cảm thấy có gì cản mình lại hoặc có thể do cô quá xúc động.

Eriol đứng cạnh bên cô, cùng nhìn xuống dòng nước. Anh cảm thấy thật hạnh phúc khi đứng cạnh Tomoyo thế này, đã hai năm rồi anh không đứng bên Tomoyo lâu như thế. Anh biết Tomoyo vẫn đang nhìn anh. Eriol mìm cười, anh quay sang Tomoyo. Thấy vậy, Tomoyo cũng quay lại nhìn Eriol.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai nhìn nhau chăm chú. Im lặng. Tomoyo thấy rằng, đôi mắt đen của Eriol dường như trong hơn mọi khi. Eriol cũng vậy, anh cảm thấy được hơi ấm của Tomoyo ở quanh mình. Tomoyo mỉm cười, lao đến bên Eriol, ôm chầm lấy anh.

TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:28 pm

Chương 11: Thức tỉnh.

6:00 pm - Học viện CLAMP, phòng hiệu trưởng.

Nokoru ngồi đối diện với cô hiệu trưởng. Cô đang pha trà. Không khí giữa hai người không khác mọi ngày bao nhiêu. Nokoru cảm thấy cô hiệu trưởng vẫn nghiêm nghị nhưng hôm nay, trông cô hơi khác. Dù chỉ rất nhẹ, anh thấy cô đang suy nghĩ điều gì đó. Anh đoán đó là điều mà cô không muốn suy nghĩ nhưng không thể làm khác được. Và anh cảm thấy điều suy nghĩ đó có mình ở trong.

- Thưa, có chuyện gì vậy ạ? – Nokoru đón lấy ly trà và hỏi

- Có chuyện ta mới gọi con lên đây, đúng không? – Cô hiệu trưởng cười.

- Vâng – Nokoru hiểu đó có nghĩa là “Hãy uống trà trước đã”. Anh im lặng và thưởng thức ly trà của mình.

- Về việc Tomoyo… - Cô hiệu trưởng bắt đầu.

- Vâng ạ, mọi chuyện đã đâu vào đấy! – Nokoru mỉm cười – Cô ấy đi gặp Eriol rồi. – Anh đang cười sao?

- Có thật là ổn không? – Cô hiệu trưởng nói.

- … - Nokoru im lặng. Anh nhìn cô hiệu trưởng một lúc và nói - Với con thì không ổn.

- Không chỉ mình con đâu – Cô nhẹ nhàng nói – Đang có sự nhầm lẫn…

- Dạ? – Nokoru không hiểu - Nhầm lẫn gì ạ?

- Tomoyo đang ngộ nhận! Thế thôi! – Cô nói, kết thúc cuộc trò chuyện.

Nokoru bước ra khỏi phòng hiệu trưởng mà không hiểu chuyện gì. Tomoyo ngộ nhận chuyện gì chứ? Lại còn nhầm lẫn nữa! Làm gì có chuyện vô lý vậy?! Nokoru xuống phòng hội học sinh, dọn dẹp một số giấy tờ rồi lái xe ra về. Nhưng anh lại không muốn về nhà ngay bây giờ. Đi đâu nhỉ? Nokoru lái xe vào trung tâm London, đi vòng vòng. Bỗng nhiên anh thấy tháp đồng hồ Bigbang. Anh quyết định đi tới đó.

Leo lên trên tháp, gió thổi lồng lộng, nhìn thấy cả toàn cảnh London. Mọi vật đều chuyển động. Anh dựa lưng vào tường. Hít một hơi thật sâu. Nokoru cứ đứng đấy, nhìn London, con người, xe cộ…

6:15 pm - Bờ sông Thames.

Tomoyo lao tới ôm chầm lấy Eriol. Và cũng rất tự nhiên, Eriol cũng vòng tay ôm lại. Tomoyo áp sát mình vào người Eriol nhưng… Một cảm giác kì lại xâm chiếm lấy cô thể cô. Cô đang ôm Eriol trong tay, vậy mà sao cô thấy thật khó chịu và ngột ngạt. Không phải là hơi ấm quen thuộc mà cô nhớ, không phải nhịp thở này, không phải mái tóc mềm mại này, không phải mùi hương quen thuộc… Không phải!

- Không! – Tomoyo đẩy Eriol ra xa. Cô ngạc nhiên không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

- Tomoyo? – Eriol ngạc nhiên - Chuyện gì vậy?

- Không… - Tomoyo run run – Em rất vui khi gặp lại anh nhưng… nhưng có cái gì đó không ổn. Lúc anh ôm lấy em, em không cảm thấy gì hết! Cái ôm của anh không làm em dễ chịu, không giống… không giống…

- Không giống gì cơ? – Eriol nhìn Tomoyo khó hiểu.

- Em không biết! Chỉ là em cảm thấy có gì không ổn thôi. Không giống… - Tomoyo cứ lặp đi lặp lại cụm từ “không giống” nhiều lần…

- Tomoyo? Chuyện gì vậy? – Eriol nhìn cô khó hiểu. Anh còn cảm thấy khó chịu.

- Không… Em… Chuyện giữa em và anh… - Tomoyo lắc đầu, nhắm chặt mắt – Không thể…

- Tại sao lại không thể? – Eriol nheo mày nhìn Tomoyo – Anh đã nhớ em biết bao suốt hai năm qua. Khi anh quyết định sẽ từ bỏ thì chính em là người muốn nối lại quan hệ này. Tai sao bây giờ em lại cư xử như vậy?

- Bản thân em còn không biết! – Tomoyo nói lớn – Rõ ràng trong lòng em vẫn muốn quay lại với anh. Em rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh. Nhưng khi anh ôm em, em không hiểu tại sao mình lại thấy khó chịu! – Tomoyo khựng lại, lấy tay che miệng mình, mắt mở to nhìn Eriol. Cô đã lỡ lời.

- Khó chịu? – Eriol nhếch miệng cười. – Em đang đùa giỡn với tình cảm của anh sao?

- Phải! – Tomoyo quay đi chỗ khác, mắt ngấn nước mắt – Nó làm em khó chịu. Nó không giống như em đã từng nghĩ… Em… Xin lỗi… Em cần thời gian…

- Anh không cho em thêm thời gian nữa. Hai năm qua đã quá đủ! – Eriol lao tới ôm lấy Tomoyo, một lần nữa.

Nhưng chưa kịp giữ lấy Tomoyo thì cô đã lùi xa ra. Tomoyo nhìn Eriol, hai hàng nước mắt lăn trên má cô. Chính bản thân cô không hiểu tại sao cô lại hành động kì lạ như vậy. Lúc trước, khi cô nhìn thấy Eriol, cô đã cảm thấy hạnh phúc xiết bao. Vậy mà bây giờ, khi cô nhìn thấy ah, cô không hề xao động. Cô cảm thấy bình thường! Đúng, đây là chỗ không ổn. Khi Eriol ôm lấy cô, cô lại cảm thấy khó chịu vì nó không giống… vòng tay của một ai đó… rất dễ chịu…

Tomoyo xin lỗi Eriol rồi chạy vội đi, bỏ lại anh đứng cạnh bên dòng sông Thames êm đềm. Màn đên dần dần buông xuống. Eriol đứng như trời trồng tại bờ sông một hồi lâu. Anh không biết từ khi anh đứng đấy đã có bao nhiêu người qua lại ngược xuôi rồi. Nhiều người còn quay lại nhìn anh. Mặc kệ, anh không quan tâm đến cái nhìn ấy, trong đầu anh bây giờ chỉ có mỗi hình ảnh của Tomoyo. Anh thật sự bị shock. Sau đó một hồi lâu, khi anh nắng mặt trời hoàn toàn không còn, ánh đèn đường đã sáng, anh bèn đi bộ về khách sạn. Bất lực.

Về phần Tomoyo, khi chạy một quãng xa thật xa, cô không biết phải đi đâu nữa. Tomoyo dừng lại, thở hổn hển. Cô đứng giữa một ngã tư. Người và xe qua lại tấp nập. Mọi người đang về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, đang về với mái ấm của mình. Tomoyo bỗng cảm thấy cô đơn quá. Xung quanh cô bây giờ toàn những gương mắt lạ lẫm. Cô thui thủi bước về nhà. Mái tóc tím xoã xuống. Rũ rượi.

7:00 pm

Tomoyo mở cửa, bước vào nhà. Bỗng nhiên cô giật mình. Đèn trong nhà cô đã được bật lên, sáng sủa. Ai đó đã vào nhà cô. Làm sao người đó có chìa khoá? Cô đâu giao chìa khoá nhà cho ai đâu. Không lẽ là trộm? Tomoyo hoảng sợ. Nhưng cô đã vội đính chính lại ngay, nếu là trộm thì không ai dại dột sẽ mở đèn sáng choang thế này đâu, khác gì lạy ông tôi ở bụi này cơ chứ! Vậy thì là ai?

- Happy Valentine! - Một giọng nói tươi vui vang lên. Một thanh niên tóc vàng xuất hiện, tóc anh xoã hờ ngang vai, đôi mắt xanh như ngọc và nụ cười tươi trên môi.

- AAAAAAAAA! – Tomoyo giật mình, hoảng hốt.

- Phản ứng kiểu đó là gì vậy? – Chàng trai nói, hoảng hốt theo tiếng thét của Tomoyo, vẻ hơi thất vọng.

- Anh hai?! – Tomoyo lấy lại bình tĩnh, cô ngạc nhiên tột độ. – Anh làm em hết hồn! Anh tới đây làm gì vậy? Sao không báo trước cho em? Sao anh có chìa khoá mà vào nhà?

- Từ từ đã nào… - Chàng trai giơ tay ra hiệu, anh tiến lại phái salon, ngồi xuống - Lại đây ngồi với anh.

- Vâng – Tomoyo tiến tới, ngồi xuống – Fye…

- Rồi, thế! Anh tới thăm em không lẽ không được? – Fye quay sang hỏi Tomoyo - Vả lại, báo cho em thì còn gì là vui nữa. Anh luôn muốn “hù” cô em gái bé nhỏ của anh mà – Fye cười khúc khích…

- Sao anh vào nhà được? – Tomoyo vẫn không hết ngạc nhiên.

- Teng! – Fye giơ chìa khoá ra – Em tưởng anh không biết em ở đâu à? Đừng quên đây là căn hộ anh ở hồi anh còn ở Anh đấy nhé!

- Em quên mất! – Tomoyo nói, bỗng nhiên cô chuyển đề tài đột ngột – Anh hai, em muốn nhờ anh việc này…

- Em cứ nói! – Fye nhìn Tomoyo, nhận ra vẻ khang khác. Anh không hỏi, anh chờ Tomoyo nói.

- Em… ôm anh được chứ? – Tomoyo nói.

- Hả? – Fye ngạc nhiên – Anh phải xin phép Chii đã!

- Fye, em nghiêm túc đấy!

- Hả? Được thôi. Lại đây, cô em bé bỏng của anh.

Tomoyo lao vụt tới, ôm lấy Fye. Cô cần người an ủi biết bao và thật kì diệu, Fye lại xuất hiện đúng lúc. Cô ôm lấy Fye, ôm thật chặt. Tomoyo bật khóc, khóc nức nở. Fye nhận ra ngay có chuyện không ổn nhưng anh không nói gì. Anh muốn Tomoyo bình tâm lại rồi mới hỏi han. Tomoyo, trong vòng tay của Fye, vẫn khóc. Nhưng giờ đây, trong thâm tâm cô, mọi tổn thương đã dịu đi phần nào.

Tomoyo đã cảm nhận rất kĩ, vòng tay của Fye tuy làm cô dễ chịu hơn so với Eriol nhưng đó cũng không phải là thứ cô mong muốn. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy? Tai sao cô lại có cảm giác như thế? Tomoyo vẫn chưa nhận ra rằng, chính bản thân cô đang lạc đường. Cô nhắm mắt lại, lấy một tay lau nước mắt rồi rời khỏi vòng tay Fye. Cô nhìn anh và hiểu anh đang nghĩ gì. Tomoyo kể cho anh nghe mọi chuyện. Fye lắng nghe, không một lần nào xen ngang. Sau khi nghe xong, anh nói:

- Mọi thứ đều thay đổi, Tomoyo ạ. Em và Eriol cũng vậy…

- Nhưng em không hiểu… Rõ ràng trong lòng em vẫn nghĩ là mình yêu Eriol. Em không hiểu tai sao mình lại như vậy. Em không hiểu chính bản thân em.

- Chính anh nhiều lúc cũng không hiểu bản thân mình. Nhưng anh nghĩ, em sẽ có câu trả lời ngay thôi. Nếu con người ta không hiểu bản thân, thì sẽ tìm cách nhìn rõ lại mình. Nếu em chỉ đứng dưới mặt đất thì sẽ không nhìn thấy tất cả. Sao em không thử tìm một chỗ nào đó cao hơn để nhìn thấy những gì em muốn, trong đó có bản thân em?

- Dạ… - Tomoyo ngạc nhiên nhìn Fye. Nhưng bỗng nhiên cô nở nụ cười. Cô hiểu những gì Fye nói, cô đứng lên – Em ra ngoài một lát. Em sẽ về ngay!

Tomoyo chạy vội ra khỏi nhà. Sao cô không nghĩ đến điều này sớm hơn nhỉ? Sao cô lại ngốc nghếch đến vậy? Sao cô lại tự giam hãm bản thân mình cơ chứ? Cô đã hiểu điều Fye ám chỉ. Anh muốn cô tự mình bình tâm lại. Tuy nhiên, Fye đã cho cô một gợi ý. Một gợi ý về nơi cao, rất cao. Nơi mà cô có thể nhìn thấy mọi thứ. Nơi cô có thể tìm thấy câu trả lời cho chính mình. Tomoyo chay thật nhanh. Cô ngước cổ lên. Tomoyo mỉm cười: Tháp Bigbang kia rồi!

8:00 pm – Tháp Bigbang.

Gió thổi lồng lộng. Anh khẽ hít vào, mùi hương của không khí thật dễ chịu. Gió làm mái tóc của anh khẽ đung đưa. Khó có thể hình dung rằng khi đứng trên đây, suy nghĩ, quan sát mọi thứ thì thời gian trôi qua nhanh khủng khiếp. Anh nhìn đồng hồ. Anh ngẩng lên, nhìn ra ngoài, toàn cảnh của London nằm trong tầm mắt. Hơi nuối tiếc, anh muốn ở lại đây thêm chút nữa, anh không muốn thoát khỏi không khí yên bình này, anh không muốn bị cuốn vào cuộc sống bận rộn dưới kia.

Cô chạy đến chân tháp, thở gấp. Cô tiến vào, hướng lên đỉnh tháp. Cô bước vào thang máy mà lòng hồi hộp. Cô nhìn ra ngoài, mọi vật đang dần nhỏ lại, tầm nhìn của cô ngày một rộng hơn. Càng ngày cô càng cảm thấy mình như sắp được tự do. Thang máy dừng lại, cô bước ra ngoài. Cô cảm thấy gió đang tổi vào người mình. Thật dễ chịu. Làn gió lướt nhẹ qua má cô, tạo cảm giác mát lạnh. Cô tiến gần ra phía cửa sổ. Và…

Cô nhìn thấy anh. Cô hoàn toàn ngạc nhiên. Cô thấy anh đang đứng đằng kia. Anh đang dựa vào tường, xoay đầu ra ngoài. Cô thấy mái tóc của anh khẽ đung đưa theo gió. Trong lòng cô bỗng bảm thấy thật kì lạ. Trong cô có cái gì đó đang dâng lên, dồn dập. Cô không ngăn được nó. Lòng cô trở nên dễ chịu. Cô tiến lại phía anh, ngày một gần. Cô bỗng nhiên dừng lại. Có lẽ vì…

Anh quay lại. Ánh mắt của anh bắt gặp cô. Anh ngạc nhiên không hiểu tại sao cô lại ở đây, vào giờ này. Sự xuất hiện của cô không nằm trong tính toán của anh. Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện nhiều câu hỏi. Những câu hỏi anh muốn nói ra nhưng không thể được. Cô đang đứng trước mặt anh, đang nhìn anh. Dù trời có tối thế nào đi chăng nữa, đơi mắt tím của cô vẫn sáng long lanh.

Anh và cô nhìn nhau. Không gian bỗng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng gió.



TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:29 pm

Chương 12:Heart beats.

8:15 pm

Cuộc sống là thế đấy, nhiều khi ta phải đối mặt với những việc mà ta không bao giờ nghĩ nó sẽ xảy ra. Phải chăng đó được gọi là định mệnh? Hay ông trời chỉ muốn làm cho ta thêm đau lòng? Trong đầu Nokoru cứ lởn vởn những ý nghĩ đó. Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Tomoyo trong ngày hôm nay. Khi nhìn thấy cô, anh hoàn toàn ngạc nhiên và không biết phải mở lời thế nào!

Tomoyo cũng không khác gì Nokoru, cô cũng hết sức bất ngờ khi thấy anh đang đứng trước mặt mình. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy trong anh có cái gì khang khác. Chỉ là cảm giác thôi chứ Tomoyo không hề biết ánh mắt Nokoru nhìn cô khác hẳn. Đâu phải chỉ hôm nay, có lẽ từ lâu lắm rồi…

Tim của Nokoru đập mạnh khi thấy Tomoyo từ từ tiến gần lại mình. Anh bối rối. Có lẽ chỉ mình anh biết điều ấy bởi người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ ngay là anh đang rất bình thường. Hai tay bỏ vào túi quần, lưng hơi dựa vào tường và nét mặt không để lộ bất cứ suy nghĩ gì. Nhưng có ai biết… Mỗi bước tiến tới của Tomoyo làm anh muốn lùi lại biết bao. Anh không thể! Sau lưng anh đã là bức tường vững chắc. Nokoru chỉ còn cách đứng chôn chân tại chỗ.

Tomoyo tiến đến gần anh hơn. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Tomoyo cứ bước đi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía Nokoru. Mỗi bước đi là mỗi lần cô thở gấp hơn, lòng cơ hồi hộp hơn. Tomoyo tiến đến sát trước mặt anh. Cô dừng lại. Tomoyo bỗng nhiên ngoẻn miệng cười. Nhưng cô không hề biết rằng, Nokoru không muốn thấy nụ cười của cô, nhất là lúc này. Và cô cũng không nhận ra, Nokoru đã đọc được nỗi buồn trong trái tim cô.

Đột nhiên, Tomoyo xoay người, tiến về phía đối diện. Cô cũng dựa lưng vào tường, y hệt như Nokoru và cũng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài. Tomoyo nhìn xuống dưới London. Cô thấy vạn vật phía dưới đang chuyển động, đều đặn. Dường như không ai để ý đến ai, chỉ tập trung vào chính công việc của mình. Cô nhìn như thế một lúc lâu, cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô nhắm mắt lại, nhìn vào chính bản thân mình.

Cô cảm thấy những chuyện mình đã trải qua giống như một cuốn phim dài, thật dài. Vui cũng có, buồn cũng có. Và Tomoyo đang tìm kiếm những khoảng thời gian hạnh phúc của mình. Cô cứ nghĩ những lúc ấy là những lần cô đi cạnh bên Eriol, cùng anh cười và tạo ra những khoảnh khắc mà cô cho là tuyệt vời. Những bỗng nhiên có cái gì đó hiện lên trong cô. Đó là những hạt mưa… Chưa hết… đó còn là mùi hương của ly trà nóng… Là hình ảnh của cây hoa anh đào bé nhỏ… những nhánh hoa oải hương màu tím… những con đường đầy tuyết của London… Và hơn cả những điều đó…

“RENG”

- Imonoyama nghe! - Tiếng chuông điện thoại của Nokoru reo lên, Tomoyo giật mình mở mắt, quay lại nhìn Nokoru – Vâng, đúng thế ạ - Nokoru dừng lại nghe đầu dây bên kia nói một lúc rồi trả lời – Khó đấy ạ, nhưng tôi sẽ cố gắng.

Nokoru cúp máy, anh hơi cúi mắt xuống. Mái tóc vàng che khuất đôi mắt của anh. Anh chợt cười nhẹ. Đằng sau mái tóc kia, có một ánh mắt buồn không thể tả…

- Ai thế? – Tomoyo chợt hỏi, không hiểu sao cô lại muốn biết về cuộc trò chuyện vừa rồi của Nokoru.

- Không có gì quan trọng cả. – Anh ngẩng mặt lên. Nét mặt hoàn toàn bình thường!

- Vậy sao… - Tomoyo, lần này dựa hẳn người vào tường, đổi chủ đề - Vậy… anh hay đến đây à?

- Không hẳn… - Nokoru nhìn xuống dưới. Những ánh đèn lung linh phản chiếu qua đôi mắt xanh của anh - Chỉ là tôi muốn… ừm… tạm quên đi những chuyện không vui…

- Còn tôi… tôi được bảo rằng sẽ dễ dàng tìm thấy bản thân mình ở đây…

- Fye phải không? – Nokoru cười.

- Sao anh biết? – Tomoyo ngạc nhiên

- Chà, phải nói thôi – Anh hít một hơi thật dài. Nokoru nhìn Tomoyo và khẽ mỉm cười. Anh lại cười. Anh không hiểu tại sao mình là cười nhiều đến thế. Phải chăng, nụ cười ấy không đơn thuần chỉ là “cười”? Hay nó là vỏ bọc mà thôi?

… * Flashback * 2 năm trước …

5:55 pm - Học viện CLAMP, ngày Tomoyo đến.

Tayxách cơm, Nokoru đi nhanh về phòng Hội học sinh. Bỗng nhiên, chuông điện thoại của anh reo lên. Nokoru đừng lại, lấy máy điện thoại ra. Số lạ. Anh tự hỏi không biết là ai gọi nhỉ? Cảm giác thật lạ, không giống như những lần gặp số lạ hoắc trước đây. Nokoru ấn nút trả lời và bắt đầu câu chuyện:

- Nokoru Imonoyama nghe. Xin lỗi, ai ở đầu dây đấy ạ?

- Ồ, xin chào cậu Imonoyama - Đầu dây bên kia đáp lại – Tôi là Fye D.Faurite.

- D.F… Faurite? – Nokoru ngờ ngợ…

- Vậy là câu gặp em tôi rồi phải không? – Fye nhẹ nhàng đáp. – Tomoyo ấy!

- À, vâng ạ. Sao anh lại có số của tôi vậy? – Nokoru thắc mắc.

- Từ một người quen. Tôi gọi cho cậu vì lo không biết con em tôi có ổn không. Nó không làm phiền mọi người đấy chứ?

- Ồ, không đâu ạ. Chỉ là… cô ấy cần thời gian mà thôi. – Nokoru nói chậm rãi. Anh đang từ từ đi xa khỏi phòng Hội học sinh. Phải chăng anh không muốn Tomoyo biết cuộc điện thoại này.

- Vậy… tôi giao con bé cho cậu nhé? Tôi có thể tin được cậu không nhỉ?

- Vậy tại sao anh lại gọi điện cho một người không quen như tôi? – Nokoru đáp lại câu hỏi của Fye bằng một câu hỏi.

- Hết sức lý thú! – Fye nói, giọng thích thú - Vậy là tôi yên tâm. Khi cậu nói con bé cần thời gian là tôi yên tâm lắm rồi. Con bé thực sự… ừm… rất cứng đầu và không dễ dàng thay đổi. Tuy nhiên, nó cũng không mạnh mẽ đến nỗi không cần một nơi nương tựa nào.

- Tôi hiểu mà. – Nokoru cười. Quả là một ông anh tốt! – Tomoyo rất may mắn khi có một người như anh quan tâm. Cô ấy đang đợi tôi. Có lẽ hôm khác chúng ta nói tiếp…

- Ừ! Thế nhé! Khoan đã, còn một điều nữa…

- Dạ?

- Con bé thích chocolate, dark chocolate! – Fye kết thúc cuộc nói chuyện.

Nokoru cúp máy điện thoại. Fye nói cho mình chuyện ấy là gì nhỉ? Có vẻ như anh ấy và cô Hiệu trưởng cùng hội cùng thuyền. Phải chăng chính cô Hiệu trưởng cho Fye số của anh? Có lẽ vậy… Nokoru nghĩ ngợi một lúc rồi tiến nhanh trở lại phòng Hội học sinh. Mặt trời gần như đã biến mất hoàn toàn. Nokoru nóng lòng muốn cho Tomoyo đi xem cả học viện này. Anh bước nhanh hơn, trên tay cầm một thanh Dark Chocolate.

… * End Flashback * …

Nokoru kết thúc câu chuyện trong sự ngạc nhiên của Tomoyo. Hôm nay, mọi việc bất cứ ập đến với cô, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tomoyo nhìn Nokoru. Sâu thẳm trong cô cũng không nghĩ rằng có chuyện này. Thì ra mọi việc về cô Nokoru đếu biết được thông qua Fye. Suốt thời gian cô ở London, Nokoru luôn đóng vai một người anh, an ủi cho cô. Cô có cảm giác Nokoru làm việc này thay thế cho Fye. Vậy…

- Sao cô trông có vẻ trầm ngâm vậy?

- Anh… chỉ đóng vai một người anh trong suốt hai năm qua thôi sao? – Tomoyo hỏi, cô không thể không biết!

- Một phần thôi. Còn một phần là do…

Nokoru sực nhớ ra điều gì đó. Điều mà khiến anh không thể nói tiếp được nữa. Anh biết mình không thể nói tiếp được. Anh biết mình sẽ không thể nói rằng anh quan tâm đến Tomoyo như thế nào hay tình cảm của anh dành cho cô sâu sắc ra sao. Có một cái gì đó ngăn anh lại. Nó như một đường ranh giới mà anh không thể vượt qua. Và anh biết, nếu như mình ở đây thêm một lúc nữa, có thể anh sẽ vượt qua nó.

- Cú điện thoại vừa rồi cũng là của Fye đấy. Tôi biết hết mọi chuyện rồi. Cô là đồ ngốc Tomoyo ạ! – Anh nói, lại dựa lưng vào tường, ánh mắt lạnh lùng.

- Uhm, tôi ngốc quá! Không hiểu sao tôi lại tránh vòng tay của Eriol chứ? Chính tôi cảm giác vòng tay ấy như của một người xa lạ. Không giống như tôi từng nghĩ… không… từng cảm nhận.

- Ừm… Ra là thế… Thế cô có biết cảm giác ấy đến từ đâu? – Nokoru hỏi, anh bỗng thắc mắc. Đây là chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh.

- Tôi không biết nữa… Đầu óc tôi bây giờ rối tung…

- Vậy… đi gỡ rối nhé?

Nokoru nhìn Tomoyo mỉm cười. Nụ cười đẹp nhất của anh từ trước đến giờ, Tomoyo cảm nhận được như vậy. Thực ra, cũng như mọi lần, mọi lần anh an ủi cô, anh đều cười như thế. Nhưng hôm nay sao nó lại trở nên đẹp đến kì lạ… Tomoyo khẽ cười nhẹ và tiến lại gần anh hơn. Nokoru đưa bàn tay ra. Tomoyo nhìn anh, vẻ lưỡng lự. Nhưng rồi cô cũng đưa tay nắm lấy tay anh và…

Anh kéo tay cô chạy thẳng ra phía thang máy, rồi đi xuống dưới mặt đất. Khi cửa thang máy vừa mở, anh lại kéo tay Tomoyo, phóng thẳng ra khỏi tháp. Anh và cô chạy hết những con đường này đến con đường khác. Nhiều người quay lại nhìn hai người, Nokoru chỉ khẽ cúi đầu, vẻ xin lỗi. Nhưng nếu để ý kĩ, trên đường hầu như toàn những đôi tình nhân đang ăn mừng ngày Valentine. Nhưng…

Hình ảnh một cô gái với mái tóc tím dài tay trong tay với một chàng trai đã lọt vào mắt một người…

9:00 pm

Nokoru dừng lại trước một cửa hàng… quần áo ấm. Tomoyo ngạc nhiên không nói gì. Thực ra là cô chưa kịp hỏi gì thì cô đã bị anh kéo vào bên trong. Hai người bước vào cửa hàng. Ngay lập tức, một nhân viên bán hàng đã tiến đến và hỏi hai người. Nokoru nói với cô ta hãy lựa cho Tomoyo một bộ áo ấm, thật ấm phù hợp với mùa đông. Cả hai người đều ngạc nhiên. Chẳng ai lại mua áo ấm vào đầu xuân thế này cả.

- Nokoru… Chuyện này… - Tomoyo ngoái lại nhìn anh trong khi người bán hàng đang kéo Tomoyo lại những kệ bày đồ.

- Cứ làm theo tôi đi! – Nokoru mỉm cười đầy ẩn ý.

Tomoyo đang lựa quần áo. Thú thật là cô không biết phải lựa kiểu nào vì Nokoru dẫn cô vào một cửa hàng khá lớn. Trong lúc ấy, Nokoru nhấc điện thoại lên nói chuyện với ai đó trong vài phút. Sau đó anh quay lại phía Tomoyo. Anh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng lạ. Anh cứ nhìn theo cô mãi, nhìn cô thử từng chiếc áo khóac, từng cái khăn quàng, từng đôi găng tay. Trong lòng anh cảm thấy yên bình, nhẹ nhõm. Một lúc sau, khi Tomoyo đã “hòan tất yêu cầu” của anh, Nokoru lại tính tiền rồi kéo Tomoyo ra ngòai.

- Nokoru… Tôi không hiểu… - Tomoyo nói.

- Ta đang đi gỡ rối mà phải không? Đừng hỏi gì hết. A, xe tôi đây rồi. – Nokoru lấy chìa khóa xe ra và cả hai cùng tiến lại phía chiếc xe.

- Sao lại…

- À, tôi nhờ người mang đến đây đấy.

Nokoru mở cửa cho Tomoyo bước vào trong trước. Sao khi cả hai đã thắt dây an toàn thì Nokoru bắt đầu phóng xe đi. Chiếc xe lướt nhanh trên những con đường lớn, càng ngày càng đi xa khỏi trung tâm thành phố. Tomoyo ngồi im lặng trong xe. Cô vẫn không biết ý định của Nokoru là gì và cô cũng không hỏi anh thêm câu nào vì cô biết, có hỏi anh cũng không trả lời. Tomoyo bỗng chợt nhận ra con đường quen thuộc mà cô vẫn đi hàng ngày. Cô quay lại nhìn Nokoru, khó hiểu. Bởi hai người đang thẳng tiến đến học viện CLAMP….



TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:30 pm

Chương 13: The White White Snow.

9:00 pm – Trước cổng học viện CLAMP.

Nokoru và Tomoyo đang… phân vân vì không biết nên vào bằng cách nào. Theo lời Nokoru thì anh biết mọi ngóc ngách của học viện này nhưng nếu đột nhập từ bên ngoài thì không vô hiệu hóa được hệ thống báo động. Hai người cũng không thể đi bằng cổng chính, chắc chắn không ai được đi vào trong vào cái giờ này, ngay cả cô hiệu trưởng. Nokoru đứng suy nghĩ một hồi rồi quay sang Tomoyo.

- Okay! Leo tường thôi! Tôi biết một chỗ thiết bị báo động không thể dò tới! – Anh đập hai bàn tay vào nhau.

- Hả? – Tomoyo không thể tin vào tai mình. Tai sao một người như Nokoru cũng chấp nhận leo tường nhỉ?

- Đừng lo, tôi còn leo cây được mà! – Nokoru phẩy tay.

- Tôi biết mà, anh đã từng nhảy từ trên một cành cây cao và chạy tới hỏi thăm một nữ sinh đang khóc cách đó 2… km! – Tomoyo đáp lại ngay.

- Cái… đó… là… - Nokoru không nói được lời biện minh nào.

- Đi thôi! – Tomoyo kết thúc câu chuyện bằng nụ cười tinh nghịch.

Hai người tiến tới một bức tường không cao lắm. Với ánh đèn pin mờ của Nokoru, Tomoyo có thể ước lượng nó cao khoảng hai mét. Nhưng nếu nhìn kĩ hơn, ở bên dưới có những tảng đá khá lớn, có thể trèo qua không mấy khó khăn. Nokoru đặt cái đèn pin xuống đất rồi ra hiệu bảo Tomoyo leo vào trước. Anh từ từ đỡ cô leo qua một cách an tòan rồi tự mình cũng vượt qua bức tường kia.

Hai người đi sát mép tường, đến bên một máy báo động. Nokoru, với một tấm thẻ nhỏ trên tay, để vào giữa khe hở của chiếc máy. Ngay lập tức, mọi hệ thống báo động đều ngưng hoạt động. Nokoru ra hiệu bảo Tomoyo chạy thật nhanh vào dãy nhà khối cao học. Anh theo sát phía sau cô. Đến nơi, Tomoyo dừng lại. Nokoru bước đến bên cạnh cô. Anh chỉ tay về hành lang đối diện với đường đến phòng hội học sinh. Hai người bắt đầu tiến vào.

Đi một khỏang không xa, Nokoru dừng lại trước một cánh cửa nhỏ đề chữ: “CẤM VÀO”. Anh rất bình thản lấy chìa khóa mở cửa. Anh tiến vào bên trong trước, theo sát là Tomoyo. Sau khi cả hai đã vào bên trong, anh nhẹ nhàng khép cửa lại. Đến đây, Nokoru bỗng nhiên tắt đèn pin. Anh khẽ thì thào:

- Tới đây rồi. Cô vẫn mang theo đồ lạnh đếy chứ?

- Tôi vẫn đang xách đây! – Tomoyo khẽ đáp lại. Cô chưa quen với bóng tối.

- Đưa tay cho tôi. Đường bắt đầu trơn rồi đấy. – Nokoru đáp lại. Anh đưa bàn tay ra, và không lâu sau, bàn tay bé nhỏ của Tomoyo đã nằm trong lòng tay anh.

- Đúng là bắt đầu trơn rồi. – Tomoyo cảm thấy mình bước đi không vững. Cô hoàn toàn không thấy gì. Cô chỉ biết đi theo hướng mà Nokoru kéo cô đi mà thôi.

Dưới chân Tomoyo ngày một lạnh. Cô không biết là gì. Tomoyo cứ từ từ tiến lên phía trước từng bước một. Cô không biết mình đã đi trong bao lâu nhưng giờ đây cô đã bắt đầu thích nghi được với bóng tối. Tomoyo bước nhanh hơn một chút. Cô đang khá hồi hộp, không biết Nokoru đang dẫn mình đi đâu. Tomoyo toan hỏi thì bỗng nhiên Nokoru dừng lại. Anh dừng lại đột ngột đến nỗi suýt chút nữa là Tomoyo và phải người anh.

- Bây giờ thì cô nhắm mắt lại đi! – Nokoru chợt nói.

- Để làm… gì?

- Đừng hỏi gì hết. Cứ làm theo tôi đi!

Tomoyo nhắm mắt lại theo lời của Nokoru. Cô nghe thấy tiếng cạch cửa. Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh phả vào ngươi cô. Tomoyo khẽ rùng mình. Với đôi mắt nhắm chặt, Tomoyo bước vào trong cùng với Nokoru. Tomoyo vẫn chưa mở mắt, cô muốn đóan bên trong là cái gì. Lạnh. Rất lạnh. Mùi hơi nước ẩm bốc lên. Một phòng đông lạnh chăng? Có lẽ vậy, vì đâu còn nơi nào lạnh hơn thế!

Nokoru bảo Tomoyo hãy mở mắt ra. Cô hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa. Trước mắt cô là cả một vùng phủ đầy tuyết trắng. Nó rộng lớn đến nỗi cô không biết có nên gọi nó là một căn phòng hay không. Tuyết trắng tinh, trải rộng trong cả tầm mắt! Có lẽ nên gọi quang cảnh này là “hùng vĩ” mới phải (nếu có thêm núi nữa)! Tomoyo há hốc miệng, ngạc nhiên không diễn tả được bằng lời.

- Cô thấy thế nào? – Nokoru chợt lên tiếng.

- Thật tuyệt vời! – Tomoyo đáp lại, giọng ngạc nhiên xen lẫn trầm trồ. – Sao hồi tôi mới đến anh không cho tôi xem nơi này?

- Vì tôi nghĩ chưa phải lúc – Nokoru hơi nghiêng đầu một chút. Anh cười, từng lọn tóc vàng đung đưa.

- Chà! Ách xì! – Tomoyo hắt hơi. Có lẽ vì lạnh.

- Cô nên mặc áo vào thì hơn!

- Anh không lạnh sao? – Tomoyo nói, tay vội lấy áo khóac lên người!

- Sao lại không… Nhưng hôm nay tôi nghĩ mình không nên mặc áo khóac vào! Như thế thì đâu cảm nhận đước cái lạnh của tuyết, phải không nào? Dù đây chỉ là tuyết nhân tạo!

- Vậy sao? Tôi có cảm giác như là tuyết thật vậy! – Tomoyo tiến lại một ụ tuyết to, khẽ chạm nhẹ vào nó.

Tuyết lạnh. Tomoyo rùng mình. Không khí ở đây thật lạnh. Tất cả chỉ là một màu trắng. Trắng tinh. Tuyết thật đẹp. Có lẽ vì vậy mà trong năm tuyết chỉ rơi vào mùa đông. Phải chăng tuyết cũng lạnh lùng? Dù gì đi nữa thì nơi đây cũng làm cô cảm thấy thanh thản phần nào! Tuyết trắng một màu, không pha lẫn bất kì thứ gì khác. Tuyết buồn…

“BỘP”

Một quả banh bằng tuyết bay thằng vào lưng Tomoyo. Cô quay lại thì thấy Nokoru đang đứng cầm quả banh thứ hai. Anh chuẩn bị “khai hỏa”. Nokoru vung tay. Tomoyo, lần này đã có kinh nghiệm, liền né sang một bên. Quả banh tuyết sượt nhẹ qua má cô. Súyt nữa thì…

Tomoyo nhanh tay vò một quả banh khác, cô dùng hết sức ném về phía Nokoru nhưng anh đã né một cách nhanh nhẹn. Phải chăng hồi bé anh thường xuyên nghịch tuyết?! Tomoyo tự hỏi. Nhưng cô vội quên ngay suy nghĩ ấy vì Nokoru sắp “mở” một “đợt tấn công” rất ác liệt! Nếu cô không chuẩn bị “vũ khí” cho mình thì sẽ lãnh đòn “thảm” thôi!

Nokoru là người khai hỏa…

10:00 pm – Cuộc chiến kết thúc. Kết quả: Bất phân thắng bại!

Tomoyo thở hắt ra, cô ngồi xuống nên tuyết trắng xóa. Cô giơ tay lên ra hiệu:

- Thôi! Hòa bình dân chủ!

- Cô mạnh thật! Những quả banh tuyết của cô khiến tôi… “điêu đứng”! – Nokoru cười.

- Của anh cũng đâu kém gì! Tôi cũng súyt “chết”! – Tomoyo cũng cười! Cô vui thật sự.

- Uhm! – Nokoru tiến lại gần Tomoyo, anh ngồi xuống bên cạnh cô – Cô cảm thấy mình bớt rối được tí nào chưa?

- Cũng có! – Tomoyo nhún vai, hơi nghiêng đầu, cô nhoẻn cười nhẹ, mái tóc tím khẽ chạm vào tuyết – Có lẽ tôi có thể bình tâm suy nghĩ từ bây giờ!

- Có lẽ vậy! – Nokoru chống hai tay ra đằng sau, anh hít sâu. Anh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt anh nhắm lại - Ở đây dễ chịu thật!

- Đúng vậy… - Tomoyo đáp lại. Cô quay sang nhìn Nokrou – Tại sao anh lại tốt với tôi vậy? – Cô bất giác hỏi.

- Vậy sao? – Nokoru ngạc nhiên quay lại – Chính bản thân tôi cũng không rõ. Có lẽ vì cô đặc biệt!

- Hả? – Tomoyo mở to đôi mắt.

- Cô khác những cô gái quanh tôi! – Nokoru nói, thả hẳn người xuống nền tuyết trắng xóa. Anh nằm dài trên lớp tuyết dày. – Cô thẳng thắn hơn họ.

- … - Tomoyo không nói gì. Cô nhìn anh.

Nokoru cũng không nói thêm gì. Anh quay sang phía Tomoyo, khẽ cười. Nụ cười của anh vẫn đẹp như ngày nào. Nhưng sao hôm nay trông nó lạ quá… Dường như, đằng sau nụ cười ấy là một nỗi buồn không thể tả… Tomoyo nhìn sâu vào đôi mắt xanh của Nokoru. Lần đầu tiên trong hai năm qua, cô nhận ra rằng đôi mắt của anh khác Fye nhiều lắm. Nó xanh đậm hơn, sâu hơn, trong hơn.

Tomoyo đã từng nghĩ rằng, Nokoru giống Fye quá. Vậy mà hôm nay ý nghĩ ấy có vẻ như không còn nguyên vẹn. Hai người giống nhau từ đôi mắt đến mái tóc. Giống nhau từ thái độ đến nụ cười. Dường như điều ấy không còn nữa. Bởi cô chợt nghĩ rằng, Nokoru vẫn có một điều gì đó khác Fye. Cô muốn biết điều ấy một chút thôi cũng được…

Về phần Nokoru, anh cảm thấy ngạc nhiên khi Tomoyo bỗng nhiên lại nhìn mình như vậy. Anh như bị đóng băng lại. Anh không tránh ánh nhìn kia đi được. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tím của Tomoyo. Đôi mắt ấy đang nghĩ gì? Sao nó lại trở nên trong veo nhưng lại đầy tâm sự thế kia? Tại sao nó lại sâu đến thế? Anh cảm thấy mình bị ánh nhìn ấy hút vào. Và anh không muốn thế…

- Tôi nghĩ mình nên về thôi – Nokoru nhìn đồng hồ. Anh muốn tránh ánh mắt của Tomoyo bằng mọi cách.

- Không… Tôi nghĩ mình vẫn chưa thông suốt một vấn đề… - Tomoyo nói.

- … Tomoyo… - Nokoru ngập ngừng – Tôi nghĩ mình sẽ… - Anh ngừng lại. Nếu anh còn bị cuốn vào cô như thế, có lẽ anh sẽ vượt qua giới hạn của mình đã đặt ra…

- Anh bị làm sao cơ? – Tomoyo hỏi.

- Tôi sẽ không nói đâu… - Nokoru nói. Anh quay sang Tomoyo. Anh không cười. Thay vào đó là ánh mắt buồn… Đôi mắt xanh bỗng tối lại…

Anh đứng dậy, phủi tuyết dính trên người rồi toan quay đi. Nhưng anh bỗng dừng lại… Anh quay lại nhìn Tomoyo. Ánh mắt cô không hề dao động. Cô nhìn thằng vào anh. Nhưng không phải vì thế mà anh không thể bước tiếp. Bởi lẽ Tomoyo đang nắm lấy tay anh. Bàn tay của cô như níu giữ anh lại. Anh nên làm gì bây giờ? Thời gian của anh như ngừng trôi. Anh muốn giây phút này kéo dài mãi. Đồng thời, anh cũng muốn nó đi qua thật nhanh. Thật nhanh để anh vẫn giữ được nguyên vẹn hình ảnh bông tuyết bé nhỏ của mình.

Tomoyo nắm chặt lấy tay Nokoru. Trong thóang chốc, cô không biết tại sao mình lại làm như thế. Nhưng sau khi nắm lây bàn tay của Nokoru, cô cảm thấy một cảm giác rất lạ. Nó cuốn lấy cô, không để cô buông tay anh ra. Tomoyo cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay của Nokoru truyền vào bàn tay mình. Hơi ấm quen thuộc của Nokoru. Cô đã từng biết hơi ấm này. Nó làm cô dễ chịu.

Chợt…

Cô nhận ra một điều! Một điều mà cô tưởng chừng nó luôn luôn như thế! Một điều cô cứ nghĩ cô không cần phải kiếm chứng. Nhưng giờ đây, hơi ấm từ tay anh đã làm cô phải xem lại. Có lẽ… Cô… Tay cô siết chặt lấy tay Nokoru. Cô từ từ tiến sát lại phía anh. Nokoru không làm gì được cả. Anh có hơi lùi lại nhưng ngay lập tức bị Tomoyo giữ lại.

- Tomoyo… Dừng lại! – Nokoru nói – Chuyện này đi quá xa rồi!

Tomoyo không nghe lời anh. Cô thì thầm hai tiếng “Xin lỗi” rồi lao vào lòng anh. Cô đã hiểu mọi thứ. Hiểu tất cả. Hiểu tại sao vòng tay của Eriol lại không dẽ chịu nữa. Cuối cùng thì cô cũng cảm nhận được. Chính là nó. Hơi ấm mà cô tìm kiếm. hơi ấm làm cô dễ chịu. Cô thật ngốc nghếch, tại sao cô nhận ra nó trễ đến vậy? Đôi vai cô khẽ run. Cô ôm chặt lấy Nokoru hơn. Cô áp sát vào người anh.

Tomoyo cảm nhận được từ Nokoru một hơi ấm đến kì lạ. Cô thấy dễ chịu vô cùng khi được áp sát vào lồng ngực nóng hổi của anh, khi được nghe tiếng thở nhẹ nhàng của anh, khi ngửi thấy được mùi hương dễ chịu từ người anh. Cô nhón chân lên, áp mặt mình vào má của Nokoru. Đúng rồi! Cô cảm nhận được gò má lạnh của Nokoru (vì ở trong phòng tuyết khá lâu), cảm nhận được mái tóc vàng óng, mềm mại, cảm thấy được bờ vai rộng của anh.

Tomoyo bật khóc, khóc nức nở.

Tại sao lại như thế này? Sao cô không nhận ra sớm hơn… Sao bây giờ lại…



TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:30 pm

Chương 14: Turning Back.

10:30 pm

Tomoyo vẫn giữ chặt Nokoru trong vòng tay mình. Cô khóc thật nhiều. Còn về phần Nokoru, anh đang do dự. Anh không biết nên làm gì cho phải. Anh nên ôm Tomoyo chăng? Nên đáp lại tình cảm của cô chăng? Hay anh nên đẩy cô ra. Từ chối cô, làm cho cô bị tổn thương? Anh phải làm gì đây. Nokoru nâng hai cánh tay của mình lên thật nặng nề. Anh hít một hơi thật sâu rồi…

Anh đẩy Tomoyo ra xa.

- Đủ rồi, Tomoyo! – Nokoru cố gắng thốt ra từng chữ - Chúng ta đã đi quá xa rồi! Tôi nghĩ mình nên dừng lại.

- Nokoru… - Tomoyo nhìn anh, ngỡ ngàng – Tại sao…

- Bởi… giữa hai chúng ta… không… - Nokoru không nói tiếp được nữa. Anh quay lưng ra cửa.

Tomoyo đuổi theo. Hành lang tối đen lúc nãy đã được thắp sáng. Nokoru tiến bước thật nhanh. Anh không một lần quay lại. Tomoyo, vừa xúc động vừa cảm thấy hụt hẫng, cũng liền chạy theo. Cảm thấy Tomoyo đang theo sát phía sau lưng mình, Nokoru bước nhanh hơn. Hai người ra đến hành lang, Nokoru đi thẳng về phía phòng hội học sinh. Anh đi nhanh, rất nhanh. Anh đóng cánh cửa sau lưng mình lại.

Tomoyo, đối mặt với cánh cửa, liền gõ cửa và nói:

- Nokoru! Mở cửa ra đi! Tôi có chuyện muốn nói!

- Tôi thì không, Tomoyo ạ! – Nokoru nói vọng ra. Những lời nói của anh lại chính là thứ làm bản thân anh đau – Nhiệm vụ của tôi tối nay là hết rồi! Còn lại là phần của cô!

- Phần của tôi! Nhưng trong “phần của tôi” có anh! – Tomoyo tiếp tục đập vào cánh cửa – Nếu anh không ra thì tôi sẽ đứng đây suốt đêm đấy!

- Đừng có ngốc vậy Tomoyo! Cô nên về nhà thì hơn!

- Tôi không thể tự về được! Anh đã đưa tôi đến đây thì phải đưa tôi về! – Tomoyo nói như hét, bàn tay cô bắt đầu đau.

- Đừng làm tổn thương chính mình nữa! Mọi chuyện sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu! – Nokoru kiên quyết, dạ dày anh quặn lại.

- Tôi mệt mỏi lắm rồi! – Tomoyo nói. Đầu óc cô quay cuồng. Trước đây cũng vậy, khi cô biết tin Eriol sẽ kết hôn với Kaho, cô cũng bị thế này. Cô dựa cả người vào cánh cửa, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán cô. Mắt cô mờ dần. Cô lấy tay sờ lên trán. Đôi chân cô run run. Tomoyo nói không ra hơi – Nokoru… giúp…

Tomoyo ngã xuống đất. Sắc mặt cô trở nên xanh xao, đột ngột. Dội mắt cô nhắm nghiền. Cô bị ngất. Mọi thứ tối sầm lại. Không gian bỗng nhiên im lặng.

2:00 am – Ngày hôm sau.

Tomoyo khẽ mở mắt, đầu cô nhức như búa bổ. Cô cảm thấy toàn thân như rã ra. Đầu cô vẫn chưa hết nhức. Cô đang cố nhìn xem mình đang ở đâu. Phải chăng cô vẫn còn nằm ở hành lang? Không đúng. Cô khẽ chớp mắt. Tomoyo nhìn thấy mình đang ở trong phòng Hội học sinh. Cô đang nằm trên chiếc ghế salon. Tomoyo thở dài… Cô nhìn quanh, căn phòng không có ai. Nokoru không có trong phòng. Chắc anh ra về rồi.

Cô ngồi dậy. Nokoru đã đưa cô vào đây. Anh còn cẩn thận đắp chăn cho cô nữa. Anh lo lắng cho cô như vậy tại sao anh lại không nhận tình cảm của cô. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ được anh đáp lại tình cảm. Nhưng cô chỉ muốn nói cho anh biết tình cảm của mình thôi. Cô không muốn hối hận một lần nữa. Cô không muốn như trước, chưa kịp bày tỏ tâm tình với Eriol thì đã phải chia tay. Như thế sẽ đau lòng lắm!

Tomoyo thu mình lại, ngồi một góc trên ghế salon. Cằm cô đặt lên đầu gối, hai tay vòng qua chân. Tomoyo lại khóc. Cô không ngăn được những giọt nước mắt cứ tuôn ra từ hai khóe mắt. Cô cảm thấy đau lòng quá. Suốt hai năm qua, người ở bên cạnh cô là Nokoru, người chia sẻ nỗi buồn với cô cũng là Nokoru. Vậy mà cô đã vô tình không nhận ra, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Cô thật ích kỉ. Mãi tới bây giờ, khi cô nhận ra tình cảm mình dành cho anh thì đã quá trễ. Nokoru không muốn chấp nhận tình cảm của cô. Và giờ đây, cô đang ở đây, trong học viện rộng lớn này, một mình!

“CẠCH” – Cánh cửa phòng chợt mở.

Tomoyo không tin vào mắt mình. Đứng trước mặt cô chính là Nokoru. Cô cứ tưởng anh đã bỏ về từ lâu. Ngạc nhiên pha lần bối rối, Tomoyo ngoảnh mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt của anh. Giờ đây, sao việc nhìn thẳng vào Nokoru trở nên khó thế? Tomoyo càng vòng tay ôm chặt lấy chân mình hơn. Cô để ý rằng, Nokoru vẫn cứ đứng ở đấy. Vị trí lúc anh bước vào. Cô không dám quay lại nhìn, không dám hỏi hay nói bất cứ tiếng nào.

Chợt cô nghe tiếng Nokoru khép cánh cửa lại sau lưng, nghe tiếng chân anh tiến tới lại gần phía cô hơn. Anh ngồi xuống ghế salon đối diện. Tomoyo cảm thấy đôi mắt của anh đang dán chặt vào cô. Từ bây giờ, mối quan hệ giữa cô và Nokoru không còn như trước nữa. Cô tự nhủ. Giờ đây khi xác định tình cảm của mình một cách chắc chắn, cô không thể mở lời được. Cô không có dũng khí!

Nokoru cứ nhìn đăm đăm vào Tomoyo, chính bản thân anh cũng không biết làm sao để ngừng lại. Người con gái ấy quá cuốn hút anh. Anh đã bao lần tự nhủ sẽ không để mình bị cuốn vào tình cảm của cô gái ấy. Vậy mà giờ đây, khi nhìn thấy cô, khi ở gần cô, anh mới cảm thấy rằng, bao nỗ lực của mình dường như vô ích. Cô quá thu hút, anh không muốn từ bỏ. Tự đáy lòng anh nghĩ như vậy, nhưng lý trí anh không cho phép anh làm điều đó. Tai sao ư? Chính bản thân anh còn không biết. Anh chỉ biết rằng nếu mình đi xa hơn, mọi chuyện sẽ không lường trước được.

Ngột ngạt bởi bầu không khí này, anh bèn lên tiếng:

- Cô thật cứng đầu! Tôi không hiểu nổi tại sao cô cứ tự làm khổ mình như vậy! Điều đó không có lợi cho cô! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa nhỉ?

- Ừm! – Tomoyo quay lại nhìn anh, cô khẽ mỉm cười. Nokoru đã lên tiếng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

- Tôi không hiểu cô! – Nokoru nhìn cô cười, vẻ mặt anh khó hiểu. Có lẽ là vậy thật. Từ trước đến giờ, thật hiếm khi anh thấy cô cười khi trong lòng cô đang vướng bận điều gì.

- Thế anh có muốn hiểu tôi không? – Tomoyo nghiêng đầu qua một bên hỏi.

- Không! – Anh nói, khẽ ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn thẳng lên trần nhà. – Tôi không muốn bị cuốn vào cô.

- Tại sao? – Tomoyo hỏi.

- Hửm – Nokoru ngồi thẳng lại – Đơn giản là tôi không muốn thôi. Vì tôi cảm thấy, trước sau gì chuyện này cũng không tốt cho tôi, cô và tất cả mọi người xung quanh.

- Nhưng nếu tôi nói rằng “Tôi yêu anh” thì anh có còn nói “không” không? – Tomoyo nói, nửa thật, nửa giả.

- Cũng tùy thôi – Nokoru giật mình, anh chưa bao giờ nghĩ Tomoyo sẽ nói điều này – Nếu đó là tình cảm của tận tâm hồn cô thì tôi sẽ tôn trọng nó. Nhưng đó không có nghĩa là tôi muốn hiểu cô hơn hay sẽ đáp lại tình cảm đó. – Anh đang nói gì vậy nhỉ? Dường như ý nghĩ của anh hoàn toàn ngược lại.

- Vậy cũng đủ rồi! – Tomoyo mỉm cười – Đó là điều tôi muốn nghe. Chỉ cần anh biết rằng…

Tomoyo đứng dậy, đi về phía Nokoru. Cô nhận ra được sự ngạc nhiên trong mắt anh. Nhưng tâm hồn của Nokoru sâu hơn cô tưởng. Ẩn sâu trong sự ngac nhiên ấy là ánh nhìn muốn đẩy cô ra xa, thật xa mà bây giờ có lẽ, Nokoru đang muốn làm. Tuy nhiên, anh không muốn Tomoyo bị tổn thương nữa. Anh cứ ngồi đấy nhìn thẳng vào Tomoyo. Cô tiến lại gần anh hơn, sau đó cô khẽ vòng tay qua cổ anh và nhẹ nhàng nói:

- Anh chỉ biết cần biết rằng, trên đời này, có một cô gái ngốc nghếch có tên Tomoyo yêu anh thật lòng.

- Từ bao giờ vậy? – Nokoru sửng sốt. Anh không biết nên vui mừng hay sợ hãi nữa.

- Tôi cũng không biết nữa, từ hôm nay, một năm trước, hay cả khi ngày đâu tiên tôi gặp anh… Tôi không nhớ. Giờ tôi chỉ biết rằng, tình cảm tôi cứ ngỡ rằng dành cho Eriol lại chính là tình cảm của tôi với anh. Anh đã lấp đầy khỏang trống trong tôi suốt thời gian qua. Và… tôi yêu anh bao giờ không hay. Chỉ có tôi nhầm lẫn thôi…

- Vậy sao? – Nokoru trả lời. Anh không bi mình đang ngạc nhiên hay bị làm sao nữa. Thì ra, đây là điều cô hiệu trưởng nói với anh.

“RENG” – Điện thoại của Nokoru bất chợt reo lên.

Anh khẽ thóat khỏi vòng tay của Tomoyo và nhấc điện thọai lên. Anh mừng thầm vì nếu cô cứ giữ anh như thế này thì không biết anh sẽ làm gì nữa đây. Nhìn vào màn hình điện thoại, anh giật mình, vội vàng trả lời:

- Nokoru nghe đây ạ.

- SAO GIỜ NÀY CẬU MỚI NGHE VẬY HẢ? – Bên kia nói lớn, Tomoyo nhận ra đó là giọng của Fye

- Xin lỗi, em tắt điện thoại suốt – Nokoru trả lời, chưa hoàn hồn vì bị hét qua điện thoại muốn nổ lỗ tai.

- Cậu đã làm gì với em gái tôi chưa đấy? – Fye hỏi.

- Chưa ạ! – Nokoru cười, chợt anh nhận ra Tomoyo cũng đang áp tai vào điện thoại – Em làm sao dám…

- Nó vẫn ổn chứ hả?

- Vâng ạ! – Nokoru thành thật trả lời.

- Vậy mai đưa nó về sớm đấy nhé!

- Ơ… - Nokoru nói. Anh định nói mai đâu phải ngày nghỉ thì Fye đã cúp máy.

Nokoru tắt máy, khẽ cười vì Fye lo lắng cho Tomoyo quá mức cần thiết. Anh nhìn thấy Tomoyo cũng cười khúc khích. Nhìn kĩ hơn chút nữa, anh nhận thấy Tomoyo vẫn đang ngối sát bên anh. Khỏang cách này thật sự không an toàn chút nào. Anh nhìn Tomoyo chăm chú. Đây không phải là lần đầu tiên anh ngồi sát bên cô thế này. Nhưng anh cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng, đây là người con gái anh yêu và cô ấy cũng đã nói rằng cô ấy yêu anh. Trái lại với những gì mình đã nói, anh bây giờ đang muốn chạy trốn khỏi Tomoyo.

- Tomoyo này, cô có muốn biết tôi nghĩ gì về cô không? – Nokoru nói.

- Chẳng phải anh bảo tôi khác với những cô gái xung quanh sao? – Tomoyo hỏi lại, sao Nokoru lại nói với cô điều này nhỉ?

- Thế thôi à? Vậy là cô không muốn biết! Thôi vậy! – Nokoru nhìn Tomoyo vẻ thích thú. Anh khẽ cười tinh nghịch.

- Vậy là còn nữa sao? Đó có phải là điều tôi muốn nghe không?

- Đó là tùy cô đón nhận nó như thế nào thôi!

- Vậy sao? – Tomoyo khẽ ngả người vào vai anh – Cho tôi mượn vai anh một chút. Có lẽ… điều anh muốn nói về tôi… tôi… sẽ… ừm… nghe. Nhưng nếu đó là điều tôi không mong muốn thì tôi sẽ quên nó đi ngay.

Buồn cười vì Tomoyo thành thực quá mức, Nokoru khẽ mỉm cười. Có lẽ Suoh nói đúng, anh không cần ép trai tim mình “ngủ” nữa. Đã đến lúc anh để một Nokoru thực sự bấy lâu nay bị chôn tận trong lòng anh thóat ra ngòai. Nghĩ thế, anh bèn vòng tay qua vai Tomoyo, khẽ mân mê từng lọn tóc của cô. Và rồi một lúc sau đó, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, anh ôm lấy cả thân hình nhỏ bé của cô. Anh chỉ khẽ thì thầm:

- Em ngốc lắm Tomoyo ạ! Em ngốc đến mức không biết anh đã từng nhìn em như thế nào đâu. Em không biết anh đã từng muốn giữ em mãi như thế này đâu. Em cũng chẳng bao giờ hiểu được tại sao anh luôn ở bên em khi em cần. Đã có ai nói với em chưa nhỉ? Rằng với anh, em là cô gái đầu tiên…

Tomoyo đặt tay lên miệng Nokoru bảo anh đừng nói gì nữa. Cô cười.



TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:31 pm

Chương 15: Untitled.

7:30 am

Cánh cửa phòng hội học sinh khẽ mở. Đối với người Anh, giờ này là rất sớm. Và ngay cả với người Nhật cũng vậy. Suoh Takamura, thư kí của cả Hội học sinh là một người đặc biệt. Cậu chăm chỉ và nghiêm túc trong mọi vấn đề. Và đi làm sớm cũng là một thói quen của cậu. Hôm qua là ngày Valentine, dù bị hàng trăm cô gái quây quanh đến kiệt sức nhưng Suoh vẫn giữ nếp sống nghiêm chỉnh. Thật là một điều đáng khâm phục. Ánh nắng mặt trời khẽ chiếu vào phòng.

Ngay khi bước vào, Suoh đã nhận ra ngay trong phòng có người. Trong sự ngạc nhiên, cậu nhìn thấy Nokoru và Tomoyo đang dựa vào nhau mà ngủ ngon lành. Không những thế, cậu còn thấy Nokoru còn ôm lấy Tomoyo. Lờ mờ đoán được chuyện gì đã xãy ra hôm qua nên cậu khẽ mỉm cười. Cái ông Hội trường sùng bái phái nữ này cuối cùng cũng bị một cô gái giữ lại. Cảnh này mà bị nữa sinh trong học viện thấy chắc có người xỉu vì shock mất! Nhiều lần cậu trôm nghĩ rằng, nếu như không gặp Nagisa, có lẽ cậu cũng không thể trụ nổi trước Tomoyo. Nghĩ thế, bỗng dưng đầu Suoh bốc khói ngùn ngụt.

- Oái! Su… Suo… Suoh… Cậu bị làm sao vậy? – Nokoru hốt hỏang, bị đánh thức giấc mới mùi khói từ đầu Suoh bốc ra.

- Gì vậy Nokoru? – Tomoyo ngái ngủ ngẩng đầu lên, khẽ hỏi. Cô hơi hốt hỏang khi thấy gương mặt của Nokoru (xin các bạn hãy tự tưởng tượng) bèn quay lại nhìn Suoh – Suoh? Trời, cậu bị làm sao vậy?

- Hả? – Suoh giật mình, lấy tay bịt khói từ đầu mình – Không có gì đâu ạ!

- Hay cậu bị Nagisa nói gì rồi? – Nokoru, một tay chống cằm dựa vào ghế salon, hỏi.

- Hơ hơ…

“UỲNH” – Suoh té lần thứ… n trong khoảng thời gian học ở học viện CLAMP.

- Bình tĩnh lại nào – Tomoyo can – Nokoru, tha cho cậu ấy đi.

- Ơ, anh nói đúng sự thật chứ bộ! – Nokoru “giả ngu”

- Thôi, em đi lấy hồ sơ… – Suoh thóai thác nhưng cũng không quên ném một tia nhìn sắc như dao về phía Nokoru – … cho anh giải quyết! – Rồi cậu đóng sầm cửa lại.

- Gì… Từ từ nào Suoh! – Nokoru la lên.

- Chắc cậu ấy đỏ như trái cà chua ngòai kia rồi. – Tomoyo đùa.

- Ừ… nhưng hồ sơ…

Tomoyo biết Nokoru đùa nên không nói gì. Cô chỉ khẽ vòng tay qua ôm lấy anh. Nokoru cũng nhẹ nhàng đáp lại vòng tay ấy bằng mộ nụ hôn lên trán cô. Tomoyo khẽ đỏ mặt, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đc Nokoru đáp lại tình cảm thế này. Bởi đêm hôm qua, chính anh vẫn còn lạnh lùng với cô. Tomoyo cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cô cũng thắc mắc, hạnh phúc này kéo dài được bao lâu. Ngồi cạnh cô, Nokoru dường như cũng có cùng ý nghĩ.

- À, anh nên đưa em về nhà! Anh không muốn bị Fye “xử đẹp” đâu!

- Cùng phải! – Tomoyo gật đầu.

Tomoyo đứng dậy, định chuẩn bị đi thì bất ngờ Nokoru vòng tay qua eo cô, ôm lấy cô từ sau lưng. Cô nghe rõ từng nhịp thở của anh và tiếng tim mình đập thình thịch. Về phần Nokoru, anh cảm nhận rõ được mái tóc tìm mêm mại của Tomoyo khẽ chạm vào má anh, cổ anh. Và anh cũng ngửi thấy rất rõ mùi hương thơm nhè nhẹ tỏa từ mái tóc của cô. Rồi anh khẽ thì thầm vào tai cô: “Đi thôi!”.

Khi họ bước ra hành lạng thì thấy Suoh đang tiến lại gần. Nhìn thấy Nokoru, hình như Suoh vẫn còn giận nên cậu đã ném một cái nhìn “tóe lửa” về phía anh. Nokoru thì… xanh mặt khì thấy Suoh kéo theo mình một… xe kéo mà trên đó toàn là giấy tờ. Đó chính là tài – liệu – tồn – đọng! Nokoru vẫn lười như ngày nào! Trước khi Suoh kịp mở miệng thì Nokoru đã lên tiếng:

- Đúng 10 giờ anh sẽ về giải quyết đết đống này! Giờ anh phải “giao” Tomoyo cho anh của cô ấy, nếu không anh sẽ bị giết mất!

- Mừng cho hai người! – Suoh cười. Một nụ cười dễ thương hết sức.

- Cám… ơn – Nokoru và Tomoyo cùng đồng thanh, cả hai người đỏ hết cả mặt!

Nokoru dẫn Tomoyo ra khỏi trường. Thật may vì giờ này chưa có một nữ sinh nào đến hết. Sau đó anh bảo Tomoyo đợi ở cổng trường rồi vòng ra chỗ tối qua hai người đậu xe, lấy xe tới. Thật kì lạ, dường như Nokoru có thể “gỡ rối” cho Tomoyo bất cứ khi nào về bất kì chuyện gì. Tomoyo đứng đợi anh, hít thở không khí của buối sáng sớm. Thật dễ chịu. Mọi thứ dường như tràn đầy sức sống mãnh liệt. Đúng là, sau cơn mưa trời lại sáng!

8:00 am – Nokoru dừng xe trước cửa nhà Tomoyo. Fye ra mở cửa:

- Sao giờ này cậu mới đưa em gái tôi về hả?

- Em xin lỗi! – Nokoru cúi đầu chào Fye

- Anh hai… - Tomoyo kéo tay Fye. Giờ cô mới nhìn kĩ, Nokoru hình như cao hơn Fye một chút. Nhưng Fye đâu thua gì Nokoru đâu. Về khoản “meo meo lười” có khi lại hơn đấy chứ - Vào nhà nào!

- Gì chứ con bé này? Giờ quay sang bênh người khác và không theo phe anh nữa hả? – Fye “gắt”. Trong thâm tâm, anh cũng vui khi thấy Tomoyo vui vẻ trở lại. Anh cũng khâm phục Nokoru hết sức, dường như, cậu là người duy nhất có thể làm em gái anh vui lại.

Trong suốt bữa ăn sáng, hình như Fye vẫn còn giận vì Tomoyo đi suốt đêm mà không báo trước cho anh (mặc dù anh là người xúi cô đi). Anh giận lây qua luôn Nokoru thì phải, cái cớ sao cứ tắt điện thoại mãi khiến cho Fye như một đứa trẻ con. Tuy vậy, Fye không lần nào làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt. Tiếng cười của Fye cứ vang lên mãi… Bữa sáng trôi qua thật nhanh, thật êm đềm…

9:15 am – Tomoyo và Nokoru quay trở lại học viện.

- Hội trưởng! – Suoh khẽ thì thầm khi Nokoru và Tomoyo kịp bước vào phòng Hội học sinh.

- Hử? Anh tới sớm đấy nhé? – Nokoru vội vàng nói – Anh sẽ giải quyết hết mà.

- Không… - Măt của Suoh phảng phất nét bối rối. Sau lưng Suoh, Akira bèn thì thầm:

- Có một người muốn gặp anh. Trông anh ta không mấy thân thiện.

- Ai vậy nhỉ? – Tomoyo hỏi. Cô muốn nhìn vào trong nhưng vì chiều cao hai người kia nên đành chịu.

- Anh ta xưng là Eriol Hiragizawa!

- Làm sao… - Tomoyo giật nảy mình. Cô quay lại nhìn Nokoru. Anh không nói gì. Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn. Đương nhiên, Nokoru không ngờ là Eriol sẽ đến đây.

- Mấy người nhiều chuyện quá! Imonoyama, anh có vào đấy không thì bảo? – Eriol dường như không kềm chế được nữa.

Nokoru đẩy Suoh và Akira ra và bước vào phòng. Eriol đang ngồi ở ghế salon, mặt tối lại vì giận dữ. Tuy chưa hiểu chuyện gì hết nhưng Nokoru biết Eriol đến đây vì Tomoyo. Anh quay lại Suoh và Akira:

- Hai người ra ngoài đi! Đây là chuyện riêng của anh.

- Vâng ạ! – Akira đáp. Suoh chỉ gật đầu.

- Nokoru… - Tomoyo cất tiếng

- Em ra ngòai đi! Suoh, dẫn có ấy đi đi. Đừng lo gì cả. Tụi anh chỉ nói chuyện thôi.

- Thôi đi! Cách nói chuyện của các anh không bình thường chút nào! – Tomoyo đẩy Suoh, Akira lẫn Nokoru và tiến vào phòng.

- Em cứng đầu quá! – Nokoru nắm lấy cánh tay Tomoyo và khẽ đẩy cô ra khỏi phòng. Anh giận. – Đợi anh! – Nokoru nở nụ cười. Sau đó anh khép cánh cửa lại sau lưng mình.

Eriol đang ngồi yên trên ghế salon, đôi mắt đen của cậu tối sầm lại. Khi thấy Tomoyo bước vào, cậu đã muốn lao ra chỗ cô, ôm lấy cô nhưng hình như cậu bị áp lực từ ánh nhìn nghiêm túc của Nokoru cảm lại. Sau đó lại im lặng nhìn Nokoru đẩy Tomoyo ra ngoài. Giờ đây, hai người đang mặt đôi mắt nhìn nhau. Nokoru đừng phía cửa, nhìn thẳng về Eriol. Ánh mắt anh không hề dao động, thậm chí không biểu cảm gì. Điều này làm Eriol giật mình. Tuy nghiên, cậu cũng không phải là người dễ chịu thua, cậu đáp lại ánh nhìn “bình thường” của Nokoru bằng đôi mắt đen giận dữ.

Không khí đã căng thẳng lại càng trở nên căng thẳng. Eriol cảm thấy, dường như người bị áp đảo là cậu. Trong khi nokoru vẫn rất bình thản. Và hình như Nokoru cũng đang thử lòng kiên trì của Eriol. Anh dần bước tới nơi Akira hay để trà và bắt đầu… pha trà một cách ngon lành. Eriol bắt đầu “nóng máu”, trong khi Nokoru thì giữ cho mình một tinh thần khá bình tĩnh. Sau vài phút hí hoáy với bình trà, anh khẽ bưng ra phía Eriol.

- Dẫu sao đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau, chí ít cũng phải đúng cung cách một tí. – Nokoru mỉm cười.

- Ồ, tôi cũng thấy vậy. – Eriol cố giữ cho giọng mình thật bình thường. Một cảm giác lạnh sống lưng khi anh nhìn Nokoru cười. Đôi mắt màu xanh thẳm thẳm của Nokoru dường như muốn muốn trọn cả Eriol. Cậu nhận ra điều đó một cách nhanh chóng bởi, đôi mắt của Nokoru không cười!

- Vậy… - Nokoru bỏ lửng câu nói, khẽ nhấp một ít trà nóng - … Anh đên tìm tôi có việc gì?

- Vậy anh nghĩ tôi đến tìm anh vì việc gì?

- Chẳng phải có việc anh mới tìm đến tôi sao? – Nokoru không trả lời, chỉ hỏi.

- Anh tình thử lòng kiên nhẫn của tôi chăng? – Eriol khá khó chịu.

- Không! Vì tôi nghĩ mình được quyền hỏi. – Nokoru đáp, anh đặt tách trà xuống.

- Vậy… Tôi đến đây vì… tôi muốn làm rõ ràng chuyện giữa tôi và Tomoyo! – Eriol nói thẳng, giọng cậu vang lên khắp phòng.

- Vậy anh nên làm rõ điều ấy với chính Tomoyo. Còn ở đây, khi nói chuyện với tôi, sẽ không có khái niệm chuyện của anh và Tomoyo, chỉ có chuyện giữa tôi và anh thôi. Anh muốn gì ở tôi? – Nokoru đặt một tay lên thành salon, hai bàn tay anh khẽ đan vào nhau.

- Anh biết tối qua tôi và Tomoyo có hẹn gặp nhau chứ?

- Tôi biết!

- Anh có biết đó là buổi hẹn để gắn kết là tình cảm của tôi và cô ấy không?

- Tôi biết!

- Anh có biết cô ấy đã từ chối tôi không?

- Tôi biết!

- Anh có biết tại sao cô ấy lại trở nên như thế không?

- Tôi biết!

- Tại sao thế? Tại sao tôi lại gặp anh nắm tay cô ấy chạy giữa London thế? Tại sao hai người lại đến đây vào tối qua? Tại sao hai người vào đây mà không ra nữa? Anh đã làm gì Tomoyo của tôi?

- Tomoyo của anh? – Một giọng nói khác vang lên.

Tomoyo mở cửa. Có vẻ như Suoh và Akira đã chịu bó tay khi giữ Tomoyo ở ngoài. Cô bước vào phòng, anh mắt cô nhìn Eriol một cách lạnh lùng. Nhận ra được ánh mắt đó của Tomoyo, Eriol sững sờ. Anh cảm thấy rằng, Tomoyo đã không còn là của anh nữa rồi. Nokoru nhìn ra phía Tomoyo, anh khẽ thở dài. Tomoyo là một cô gái cứng đầu đến không chịu nổi. Anh im lặng, khẽ nhìn ra ngòai trời. Nắng tràn vào khung cửa sổ. Nắng gay gắt.

TBC

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyMon Jan 24, 2011 8:32 pm

Chương 16: Bí mật.

9:30 pm – Nắng ngày một gay gắt.

Cậu sẽ làm gì đây? Tomoyo đang ở đây, trước mặt cậu. Cậu hoàn toàn có thể chạy tới ôm lấy Tomoyo nhưng cậu không thể. Chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao. Do ánh nhìn sắc như dao của Tomoyo chăng? Hay cho thái độ bình thản của Nokoru đã làm cậu do dự. Eriol chỉ biết ngồi yên tại đấy như một pho tượng và nhìn chăm chú Tomoyo.

- Tôi nghĩ mình phải làm rõ mọi chuyện. – Tomoyo cất tiếng, cô từ từ tiến lại phía bàn hội học sinh – Anh không phiền nếu em ngồi ở đây chử Nokoru? – Tomoyo chỉ vào chiếc ghế của Nokoru.

- Không! – Anh trả lời, khẽ lắc đầu, từng lọn tóc vàng khẽ đung đưa.

- Còn anh, Eriol? – Tomoyo quay sang Eriol, ánh mắt của cô có chút thay đổi.

- Ồ, không hẳn! – Eriol hít thật sâu rồi cất tiếng

- Vậy sao?

Tomoyo kéo chiếc ghế ra và ngồi ngay ngắn ở trong nó. Cô đặt hai tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau. Tomoyo ngồi ngược phía ánh nắng chiếu vào. Mái tóc tím của cô dường như sáng lấp lánh dưới những tia nắng gay gắt, làn da của cô trắng hơn. Trông cô như một thiên thần vậy! Không, cô sẽ giống một thiên thần hơn nếu ánh mắt của cô không lạnh lùng thế kia.

- Người có lỗi trong chuyện này là tôi. – Tomoyo bắt đầu cất tiếng.

- Tại sao? – Cả hai chàng trai cùng đồng thanh hỏi.

- Trước hết, Eriol, tôi xin lỗi trong suốt khoảng thời gian qua. Hơn hai năm, tôi cứ nghĩ mình sẽ quên được anh nhưng khi anh xuất hiện, lòng tôi lại không yên. Đến khi tôi gặp lại anh, tôi đã bị nhầm lẫn. Tôi cứ nghĩ mình còn tình cảm đối với anh nhưng khi anh ôm tôi, tôi mới nhận ra rằng “cái tình cảm tôi dành cho anh” bấy lâu nay thực ra không phải cho anh.

- Em nói gì vậy? – Eriol sững sờ. Tomoyo khẽ quay đầu đi chỗ khác, cổ họng cô nghẹn lại.

- Tôi xin lỗi…

- Vậy ra, tình cảm em dành cho tôi đã không còn nữa ư? – Eriol đưa phắt dậy, tiến lại phía Tomoyo – Vậy ra…

- Tôi đã nhầm, suốt quãng thời gian ở Anh, người ở bên cạnh tôi là Nokoru, anh ấy đã chắm sóc, lo lắng cho tôi… rồi trái tim tôi hướng về anh ấy lúc nào không hay… tôi…

- Đủ rồi, Tomoyo! – Nokoru lên tiếng – Anh nghe rồi chứ Eriol? Cô ấy đã nói rõ với anh rồi. Đừng dằn vặt cô ấy nữa.

- Inomoyama, anh lấy tư cách gì để nói với tôi điều ấy? Chắng phải chính anh đã cướp cô ấy từ tay tôi sao?

Eriol giận dữ tiến về phía Nokoru. Bản thân Nokoru nghe câu này anh cũnh không biết nói sao cho phải. Eriol nắm lấy cổ áo của Nokoru, nhìn trừng trừng vào mắt anh. Nokoru đứng im, đôi mắt xanh của anh xóay sâu vào đôi mắt đen thăm thẳm của Eriol. Và Eriol nhận ra rằng, đôi mắt xanh kia như là một bầu trời rộng lớn! Không phải, nó chứa đựng cái gì đó to hơn, vĩ đại hơn cả một bầu trời. Nhưng…

“BỐP”

Eriol “tặng” Nokoru một quả đấm to đùng. Nokoru lần này không nhịn như lần trước nữa, sau một giây choáng váng ngắn ngủi, anh lao lên và đáp lại Eriol bằng một quả đấm tương tự như vậy. Bây giờ thì Nokoru đã bắt đầu giận! Trong khi Eriol có vẻ “hả giận” khi giải quyết được với Nokoru.

- Có gì đáng mừng hả Eriol? – Nokoru quẹt tay ngang miệng, nhếch mép. Màu xanh trong veo ở đôi mắt anh đâu rồi? Đôi mắt anh tối lại.

- Hòa rồi còn gì? – Eriol đáp trả, vẻ sẵn sàng tung thêm một cú nữa.

- Ồ không…

“BỐP” – Nokoru ra tay một lần nữa. Nhanh như cắt. Eriol loạng choạng. Cậu cứ nghĩ Nokoru sẽ không đánh trả.

- Vậy mới huề! – Nokoru xoa hai tay vào nhau. – Trả nợ anh Noel năm ngoái. Đó là chuyện của tôi và anh, xem như xong!

- Mày… - Eriol nổi trận lôi đình! Cậu lao tới toan nắm lấy cổ áo của Nokoru (một lần nữa). Tuy nhiên, Nokoru cũng chả vừa, anh nhắm lấy cổ tay của cậu trước khi nó chạm được đến cổ áo của mình.

“BỐP” – Eriol lại nghiêng người qua một bên. Một cú đánh bất ngờ. Tomoyo vừa giáng xuống má Eriol một cái tát đau điếng. Ngạc nhiên, Nokoru buông cổ tay Eriol ra. Và ngạc nhiên hơn nữa, Tomoyo quay lại phía anh…

“BỐP” – (Tiện tay*đùa thôi*) Tomoyo tát Nokoru một cái. Có vẻ như cô không do dự chút nào. Và hình như, cái tát Tomoyo giáng xuống Nokoru đau hơn với Eriol. Cả hai người chưa biết phải phản ứng thế nào mới được thì Tomoyo đã nói lớn:

- Hai người bị làm sao vậy? Sao lại đi đánh nhau trong học viện CLAMP thế này? Đây là điều không thể chấp nhận được. Có phải chuyện gì lớn đâu? Tôi làm sao đứng yên để hai người đánh nhau chỉ vì tôi chứ?

- Tụi anh chỉ giải quyết những gì cần làm thôi! – Eriol trả lời.

- Nhưng trước mắt tôi thì không được! – Tomoyo trả lời, ném về Eriol một cái nhìn giận dữ.

- Không cần phải làm vậy đâu Tomoyo, em cứ coi như đây là chuyện của Chủ tịch Hội học sinh đi, em không liên quan. – Nokoru lên tiếng. Anh nào muốn kéo Tomoyo vào việc này.

- Em biết chứ, nếu em là Tomoyo thì tuyệt nhiên em không có lý do để ngăn hai người! Nhưng…

Tomoyo khựng lại, có điều gì đó không ổn. Dường như Tomoyo không muốn nói ra điều ấy. Có lẽ chưa phải lúc…

- Con đâu cần do dự vậy phải không? – Một giọng nói nghiêm nghị cất lên- Ta cũng nghĩ con không nên giấu nó nữa đâu.

Có hiệu trưởng từ từ mở cửa bước vào! Thật là chuyện hiếm có, thường thì cô chỉ cần nói qua camera là được! Cô mặc một bộ kimono đỏ sẫm màu, tay cầm chiếc quạt có in logo của học viện. Đằng sau cô còn có Suoh và Akira tháp tùng. Đến khi Akira bước vào, cánh cửa không đóng lại. Từ đằng sau, một người khác bước vào… Đó là một người hao hao Nokoru. Chính là Fye. Tomoyo ngạc nhiên tột độ. Ánh mắt của Nokoru có một chút dao động, anh hơi cau mày, rồi sau đó đôi mắt xanh của anh sáng lên, pha trộn điều gì đó ngỡ ngàng…

- Vậy ra… - Nokoru lên tiếng – Em đến học viện CLAMP đâu phải vì công việc làm thư kí cho anh thôi đúng không?

- Suy lận sắc sảo lắm Nokoru! – Cô hiệu trưởng tiến tới, Nokoru khẽ cúi người, Tomoyo cũng làm như anh.

- Em xin lỗi đã giấu anh nhưng vì đó là yêu cầu của cô hiệu trưởng nên…

- Nếu không thì hai con đâu có… - Cô hiệu trưởng hạ giọng, nói nhỏ cho Tomoyo và Nokoru nghe - … ở cạnh nhau đến chừng này!

- Dạ? – Tomoyo khẽ đỏ mặt. rồi sau đó cô quay về phía Nokoru và Eriol – Tôi không cho hai người gây nhau ở đây với tư cách Hội trưởng hội học sinh toàn trường. Không để cho xô xát xảy ra trong trường cũng là nhiệm vụ của tôi.

- Hả… - Akira la lên – Tức… tức là…

- Là chức “to” hơn cả hội trưởng đó! – Suoh thì thầm.

- Và giờ thì… cảm phiền mọi người, tôi phải xử vụ này đã… - Fye im lặng nãy giờ cất tiếng.

Anh nhẹ nhàng tiến đến phía Eriol và Nokoru, sau đó là hai cái cốc đầu thiệt là đau vào hai người. “Cho chừa cái tội đánh nhau, hai người bao nhiêu tuổi rồi hả?” Sau đó là lôi Eriol ra khỏi phòng.

- Khoan đã Fye… - Eriol lên tiếng

- Anh hiểu cậu đang giận nhưng giận như thế thì làm được gì? Ra ngòai làm nguội cái đầu đi rồi hãy nói lý lẽ với anh.

Cánh cửa phòng đóng lại, để trong phòng còn năm người, cô hiệu trưởng, Tomoyo, Nokoru, Suoh và Akira. Dường như Suoh và Akira vẫn chư hết bàng hoàng về vị trí thật sự của Tomoyo. Nhưng Nokoru còn thê thảm hơn, vừa bị Eriol đánh, Tomoyo đánh, Fye đánh giờ lại cả việc này nữa, anh cảm thấy kiệt sức, Nokoru thả mình xuống ghế vẻ mệt mỏi. Bắt chéo chân, một tay đặt lên trán, mắt nhắm nghiền, Nokoru lên tiếng:

- Cô hiệu trưởng, còn muốn nghe toàn bộ sự việc.

- Ừ! Mọi người về chỗ đi.

Suoh và Akira iến tới băng ghế đối diện Nokoru, còn Tomoyo thì tiến tới ngời cạnh anh. Tomoyo khẽ chạm vào tay Nokoru thì anh khẽ đẩy cô ra. Tomoyo hơi ngạc nhiên, Nokoru không nhìn Tomoyo, anh mở mắt hướng về phía cô hiệu trưởng đang ngồi trên bàn làm việc của anh.

- Con biết đấy Nokoru – Cô hiệu trưởng cảm nhận được cái nhìn của Nokoru – Vị trí Hội trưởng hội học sinh toàn trường hai năm trước đang trống, ta định đưa con lên thì Tomoyo tới, với lời khẩn thiết cần tìm một công việc. Vì vậy, ta hoãn lại việc đưa con lên, thay vào đó là Tomoyo. Cũng tại cô ấy yêu cần được làm việc thật nhiều để quên chuyện quá khứ.

- Em nghĩ bây giờ trả nó cho anh được rồi… - Tomoyo nhẹ nhàng nói, cô hiệu trưởng khẽ gật đầu.

- Vậy còn vị trí của con bây giờ… - Nokoru nhìn cô hiệu trưởng…

- Để cậu Takamura ấy…

- Không thưa cô – Suoh lên tiếng – Con muốn đi theo hội trưởng. Dù làm thư kí của hội cũng được. Từ lâu chúng con đã là một bộ ba, à không, bộ bốn rồi ạ.

- Thế cũng được – Cô hiệu trưởng gật đầu. Rồi cô rồi khỏi phòng – Nokoru, con nên xem căn phòng mới…

- Không cô ạ, con thích nơi đây hơn…

- Tùy ý con…

Sau khi cô hiệu trưởng đi, Akira cũng lôi Suoh ra khỏi phòng, chắc là đi kể lại cho Nagisa đây mà! Trong phòng chỉ còn lại Nokoru và Tomoyo. Nokoru vẫn cứ im lặng, anh chẳng nhìn Tomoyo đến một lần. Tomoyo lặng lẽ đi lấy khăn và thuốc trong hộp y tế rồi tiến lại phía đối diện Nokoru. Cô khẽ cúi người và chạm vào mặt anh. Nokoru quay đi. Tomoyo lấy hai tay đặt lên hai má của anh, quay lại đối diện mình. Nokoru lại nhắm mắt lại.

Tomoyo hơi bực mình, chưa bao giờ Nokoru không chịu nhìn vào mắt Tomoyo một cách kì cục như vậy, thường ngày nếu anh giận thì đã áp đảo cô bằng ánh mắt xanh như ngọc kia rồi. Tomoyo tiến đến, hôn Nokoru một cái. Đến lúc này thì hổ cũng phải dậy thôi! Nokoru mở mắt ra, nhìn Tomoyo.

- Anh giận cái gì đấy? Chẳng lẽ anh giận việc em giấu anh chuyện ban nãy sao?

- Anh đâu có nhỏ nhen như vậy! Sao em cứ như thế hả Tomoyo? – Nokoru cất tiếng.

- Em thế nào cơ? Em vẫn là Tomoyo thôi!

- Thì bởi em vẫn là Tomoyo đó!

- Em… làm sao?

- Sao em cứ phải chịu đựng một mình vậy? Chẳng lẽ suốt hai năm qua, anh ở bên em vẫn chưa đủ sao?

Tomoyo nhìn Nokoru một lát rồi khẽ mỉm cười. Cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh…

[TBC]

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
tomoyo_hime
Fan quen thuộc
Fan quen thuộc
tomoyo_hime


Nơi sinh sống : Nihon country+Dark land
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 1-201010
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC 702304
Birthday : 06/12/1993
Đến từ nơi mọi thứ bắt đầu
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do15
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của tomoyo_hime

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyThu Feb 24, 2011 12:18 pm

ko còn gì để tả fic này,đây là cái fic mình thích nhất luôn đấy,tình tiếth hợp lý,hay ko tả đc,đã vậy diên biến tam trạng nv cực kì ăn khớp ^^,mỗi tội tác giả cho ngưng fic này,hoic

Về Đầu Trang Go down
tomoyo
Fan năng động
Fan năng động
tomoyo


Nơi sinh sống : Piffle World + Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 1-201010
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC 26he3
Birthday : 25/01/1995
Đến từ Tomoyo fan club
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do10Love Story [CLAMP] FANFIC 587d8d10
Love Story [CLAMP] FANFIC 827bc910Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của tomoyo

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyThu Feb 24, 2011 5:36 pm

một cái fic cực hay lun em rất thích numberone

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Fliedera Lila
Fan thân thiện
Fan thân thiện
Fliedera Lila


Nơi sinh sống : Dark Land
Nữ
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC 2ur2wjb
Đến từ Đảo Đinh Hương
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC 46a22b3082de7
Love Story [CLAMP] FANFIC 46a22b30d8cad

>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Fliedera Lila

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyThu Feb 24, 2011 8:50 pm

em thấy fic này ở rất nhiều trang khác. Đến giờ em vẫn còn thắc mắc không biết ai là tác giả thật sự nhỉ??? Love Story [CLAMP] FANFIC 170389
Em cực kì thích fic này. Nhưng đáng tiếc là fic đã bị bỏ dở... Love Story [CLAMP] FANFIC 881556

Về Đầu Trang Go down
Kindy_Sakura
Fan năng động
Fan năng động
Kindy_Sakura


Nơi sinh sống : Piffle World+Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC MM
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Mix32rf8
Birthday : 21/09/1996
Đến từ Tokyo
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do18Love Story [CLAMP] FANFIC 600178xozdwk0841
Love Story [CLAMP] FANFIC 1393959fy9bwd65b0Love Story [CLAMP] FANFIC 55801a10

>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Kindy_Sakura

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyFri Feb 25, 2011 12:36 pm

Dài quá...làm em biếng đọc,mới có chương 1^^

Về Đầu Trang Go down
Oran-san
Admin
Admin
Oran-san


Lover : Tử Nguyệt
Nơi sinh sống : Piffle World+ Nihon Country
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 014fec10 Love Story [CLAMP] FANFIC 999m
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Piggy_from_Sely14
Birthday : 28/07/1994
Đến từ Tomoyo fc (hehe)
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11Love Story [CLAMP] FANFIC 780377pk10pm3igd
Love Story [CLAMP] FANFIC 1297658233
Love Story [CLAMP] FANFIC 1288666230
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Oran-san
Character sheet
Tặng phẩm:

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptyFri Feb 25, 2011 7:34 pm

hay lắm đó em,ss thích nhất fic này,^^,cố gắng đọc sẽ có một vốn kha khá để làm fic đấy ^^,còn tác giả fic này là FIDELIO bạn ấy được nhiều người hâm mộ nên họ post nhiều nới lắm ^^

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
tomoyo
Fan năng động
Fan năng động
tomoyo


Nơi sinh sống : Piffle World + Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 1-201010
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC 26he3
Birthday : 25/01/1995
Đến từ Tomoyo fan club
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do10Love Story [CLAMP] FANFIC 587d8d10
Love Story [CLAMP] FANFIC 827bc910Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của tomoyo

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Feb 26, 2011 12:23 pm

hay ko thể tả nổi

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Kindy_Sakura
Fan năng động
Fan năng động
Kindy_Sakura


Nơi sinh sống : Piffle World+Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC MM
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Mix32rf8
Birthday : 21/09/1996
Đến từ Tokyo
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do18Love Story [CLAMP] FANFIC 600178xozdwk0841
Love Story [CLAMP] FANFIC 1393959fy9bwd65b0Love Story [CLAMP] FANFIC 55801a10

>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Kindy_Sakura

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Feb 26, 2011 12:41 pm

em d9o5c xong rồi nhưng chương cuối hơi...mạnh bạo,tomoyo cũng không giống cho lắm toatmohoi

Về Đầu Trang Go down
tomoyo
Fan năng động
Fan năng động
tomoyo


Nơi sinh sống : Piffle World + Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC 1-201010
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC 26he3
Birthday : 25/01/1995
Đến từ Tomoyo fan club
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do10Love Story [CLAMP] FANFIC 587d8d10
Love Story [CLAMP] FANFIC 827bc910Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do11
>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của tomoyo

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Feb 26, 2011 7:35 pm

nhưng cũng dc đấy chứ

Về Đầu Trang Go down
https://tomoyoccs.forumvi.com
Kindy_Sakura
Fan năng động
Fan năng động
Kindy_Sakura


Nơi sinh sống : Piffle World+Card World
Nữ
Medal : Love Story [CLAMP] FANFIC MM
Pet : Love Story [CLAMP] FANFIC Mix32rf8
Birthday : 21/09/1996
Đến từ Tokyo
Hành trang : Love Story [CLAMP] FANFIC Pcp_do18Love Story [CLAMP] FANFIC 600178xozdwk0841
Love Story [CLAMP] FANFIC 1393959fy9bwd65b0Love Story [CLAMP] FANFIC 55801a10

>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Kindy_Sakura

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC EmptySat Feb 26, 2011 8:41 pm

Uh...mình cũng thấy rất hay nếu...đổi tên nhân vật

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content



>
Tặng phẩm
Xem tặng phẩm của Sponsored content

Love Story [CLAMP] FANFIC _
Bài gửiTiêu đề: Re: Love Story [CLAMP] FANFIC   Love Story [CLAMP] FANFIC Empty


Về Đầu Trang Go down
 

Love Story [CLAMP] FANFIC

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : 1, 2, 3  Next
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tomoyo Fan club :: Tomoyo fan club :: Tủ sách :: Fanfiction :: CCS - TRC-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất