Tomoyo Fan club
|
|
Latest Topics |
---|
Topic | History | Written by | | [Fanfic][Crossover] Valentine's Day [2015] Nhà spam đầu tiên : Năm mới vui vẻ, trẻ khỏe, hạnh phúc, thành công, ..... blah..... blah ☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚*☆*゚ ゜゚* Đào mộ 4rum =)))) [Midori Yoi] Khu vườn mùa thu »Tất cả thành viên [CLAMP][NokTom]The Snow White [Diary] Góc tự kỉ by SR »Tất cả thành viên Mayu (Vocaloid) Gumi Megpoid (Updating) »Tất cả thành viên Tạm biệt nhé ~ Tomoyo Fan Club [game]Nối từ Tiếng Anh (ver2) [Drabble] Hí Mộng [Drabble] Gã tình nhân của Dracula Mem cũ mem mới vô đọc giùm hết ạ~ (・Д・)ノ Em xin phép tổ chức địa bàn tự kỷ [Fic nối] Cuộc chiến luân hồi [Game] Nối tên thần tượng [Thảo Luận + Đăng Kí] Cuộc chiến luân hồi
| Thu Dec 09, 2021 9:23 pm Wed Dec 08, 2021 7:54 pm Thu Jun 21, 2018 10:32 pm Fri Feb 23, 2018 1:07 am Tue Feb 13, 2018 10:33 pm Tue Jul 05, 2016 4:54 pm Wed Jun 29, 2016 10:52 pm Mon Apr 25, 2016 5:45 pm Mon Apr 25, 2016 5:28 pm Sat Apr 23, 2016 11:51 am Sat Apr 23, 2016 11:18 am Mon Mar 28, 2016 8:18 pm Thu Feb 11, 2016 1:11 pm Sat Feb 06, 2016 2:32 pm Sat Feb 06, 2016 2:21 pm Sat Feb 06, 2016 2:12 pm Sat Feb 06, 2016 2:06 pm Mon Nov 30, 2015 5:41 pm Mon Nov 30, 2015 5:37 pm Sun Aug 23, 2015 10:25 am
|
|
|
| | |
| | |
Tác giả | Thông điệp |
---|
Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: [Shortfic] Đỏ Sat Jul 09, 2011 8:39 pm | |
| | | | | Cái fic này là em bù cho fic YC kia, thành thật xin lỗi mọi người. Mọi người vô cmt cho em nhé?! ko chơi đọc chùa àk nhak! ___________________________
Tittle: Đỏ Author: Fliedera Lila Disclaimer: 4ever là của CLAMP, nhưng cái fic là của mềnh, và 100% nó ko có thật. Genre: sad, blood, romance Rating: +13 Pairing: Tomoyo-Nokoru Warning: OOC và một số cảnh giết chóc Summary: ...Màu đỏ hạnh phúc ...Màu đỏ nồng nàn ...Màu đỏ mãnh liệt ...Và màu đỏ đau thương ____________________________
Chap 1
Tách tách…
Máu.
Là máu.
Máu chảy tí tách từ mấy cái xác không hồn chẳng toàn thây nằm la liệt trong góc rừng. Không gian buổi chiều tà có màu của máu. Mây cũng hòa tan cái màu bi thương và toát đầy những cảm xúc mâu thuẫn đó. Cái thứ nước đỏ sền sệt tởm lợm đầy hôi tanh vương vãi khắp nơi: trên cây có, dưới nền đất có, trên những xác chết có, và trên cơ thể một người cũng có…
Dường như vẫn còn thoang thoảng đâu đây tiếng những con côn trùng kêu, tiếng rít qua của những cơn gió, tiếng ai oán văng vẳng trong ánh sáng đỏ buổi chiều tà. Chỉ là thoáng qua nhưng nghe đầy bi thảm, đau thương. Nơi đây vẫn là một góc rừng với hoa thơm trái ngọt, chỉ khác là những đóa hoa, cây trái đó đã vương đầy máu.
Thê lương…
Cô gái đứng đó. Dáng người mảnh khảnh. Cô mặc bộ quần áo màu đen bó sát, choàng khăn che khuất cả gương mặt. Tay phải cầm một thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc nhọn lóe sáng bởi những tia sáng nhỏ nhoi hắt vào, làm hằn rõ những giọt máu vương trên nó đang chảy tí tách. Cả hai bàn tay cũng dính đầy thứ nước màu đỏ kinh tởm ấy.
Cô không thấy sợ, vì chính cô là người giết những kẻ đó. Đó là công việc mà cô phải làm, cũng là mệnh lệnh của “người đó”. Cô có nhiệm vụ phải thực hiện những việc “người đó” sai bảo, bất kể là giết người, và bất kể là ai đi chăng nữa. Việc chiều nay cũng vậy! “Người đó” muốn tiêu diệt lũ đó nên cô giết. Thế thôi!
Bởi vì số phận của cô thuộc về “người đó”…
Cô sinh ra là để phục vụ cho “người đó”…
Cô nguyện sẽ làm bất cứ thứ gì, chỉ cần “người đó” ra lệnh.
o0o
Cô bước vào trong một tòa tháp rất lớn và âm u, vẫn không đê lộ khuôn mặt mình. Những áng mây đen, những con dơi bay lởn vởn, những tiếng khóc than kêu gào dưới chân tháp. Bóng tối bao trùm khắp nơi, chỉ có những ánh nến heo hắt, soi bằng một ánh sáng màu đỏ trông rất ghê rợn. Màu đỏ của máu.
Dừng chân trước cánh cửa gỗ được chạm trổ những hình khắc tinh xảo và huyền bí của một căn phòng lớn. Nhẹ nhàng đưa tay lên gõ cửa, cô đã nghe một giọng nói cất lên:
_ Vào đi!
Cô đẩy cửa ra một cách nặng nề. Ngay khi vừa khép nó lại, cô đã thấy “người đó” đang cầm một cuốn sách gì đó rất dày. Tiến đến gần “người”, cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt màu xanh ngọc sâu thăm thẳm đang nhìn cô trìu mến cùng một nụ cười rất tươi:
_ Xong việc rồi sao?
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, đầy quan tâm nhưng vẫn có phần gì đó thật lạnh lùng, đúng khí chất của một người thừa kế danh giá của tòa tháp đầy phép thuật này. Cô trả lời:
_ Vâng! “Người đó” mỉm cười, đặt cuốn sách xuống, bước tới bên cạnh và khẽ tháo chiếc khăn choàng dài màu đen trên đầu cô xuống. Cô không ngăn cản. Ngay khi chiếc khăn rơi xuống, lập tức để lộ một khuôn mặt mang nhan sắc của thiên sứ. Đôi mắt mang một sắc tím hút hồn nhưng lạnh lùng, vô cảm. Làn da trắng xanh xao thiếu sức sống như đã lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. “Người đó” cầm bàn tay cùa cô, hôn lên nó và nói:
_ Ta rất hài lòng, Tomoyo!
Cô không nói gì. Đây luôn là câu đầu tiên anh dành cho tất cả những ai thực hiện đúng mong muốn của anh. Anh không thiên vị ai cả, dù là những ai sống bên anh lâu năm hay mới nhất anh đều nói thế. Nhiều khi cô tự hỏi rằng, không biết anh đã từng xem ai đó là một người đặc biệt chưa?
_ Em không sợ bẩn bàn tay ngọc ngà này sao?_ Lại nữa, sau bất kì nhiệm vụ nào, Người đều hỏi cô câu hỏi này.
_ Tay em đã bẩn sẵn rồi, Ngài Nokoru!_ cô trả lời, chỉ một câu, luôn luôn là như vậy.
“Người đó” – là Nokoru – liền mỉm cười hài lòng. Đôi mắt xanh dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Tomoyo. Vẫn cầm lấy bàn tay cô, Nokoru ghé sát vào tai cô, thì thầm:
_ Ta rất vui!
Rồi Nokoru đứng thẳng dậy, tiến đến và cầm cuốn sách khi nãy lên, lật lật vài trang rồi dừng lại, chăm chú đọc. Đột nhiên mặt anh biến sắc, cộng với vẻ lo lắng tột độ. Nhưng việc đó chỉ chợt thoáng qua, Nokoru đã lập tức trở lại bình thường. Dù vậy, trong đôi mắt xanh vẫn có vẻ hoảng loạn. Tất nhiên, thái độ đó của anh không lọt qua cặp mắt sắc bén của Tomoyo – nãy giờ đứng yên ở đó. Cô cất tiếng:
_ Ngài sao vậy, Nokoru?
Nokoru giật mình, nhìn về phía Tomoyo. Nhưng lập tức anh lảng tránh ánh mắt cô – một ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu tâm can người khác.
_ Không._ Anh lơ đãng trả lời_ Đi với ta!
o0o
Nokoru đưa Tomoyo đi suốt một dãy hành lang dài ngoằn ngoèo, chỉ có những những ngọn nến đỏ rực, heo hắt chiếu xuyên qua bóng đêm, làm bóng của những thứ ở đây có hình thù rất kì dị. Người thường đi vào đây là phải sợ đứng tim vì sự ma quái của tòa tháp ẩn mình trong phép thuật này. Ánh sáng xanh đỏ le lói, tiếng rít của gió qua những cánh cửa gỗ đều mang một sự ghê rợn và thần bí.
Anh dẫn cô lên tầng tháp cao nhất, nơi treo một cái chuông khá to bằng đồng. Anh đứng dựa người vào ban công, gió thổi lồng lộng làm tung bay mái tóc vàng óng như ánh mặt trời cùng tấm áo choàng đen. Tomoyo thấy trong lòng có chút bồi hồi. Trong mắt cô và những người khác, Nokoru rất đẹp. Nhưng bây giờ, giây phút này, cô lại thấy anh đẹp hơn bao giờ hết. Nước da trắng xanh được tôn lên trong màn đêm bởi hai màu đen đỏ của bộ quần áo anh đang mặc.
_ Em lại đây!_ Nokoru quay về phía cô rồi nhẹ nhàng nói.
Cô bước từng bước thật thận trọng đến bên cạnh anh, mắt nhìn vào khuôn mặt đã trở nên thân quen với cô từ lúc nào không biết. Đối với người khác, cô rất lạnh lùng và tàn nhẫn; nhưng với anh thì khác, cô luôn tận tụy, lo lắng và sẵn sàng hi sinh cho anh. Có lẽ vì anh đặc biệt.
_ Em biết có gì ở dưới kia không?_ Nokoru lên tiếng.
_ Không!_ cô trả lời ngắn gọn sau một hồi quan sát.
Nokoru phì cười, những câu trả lời nhát gừng, nhạt nhẽo của cô đã quá quen thuộc với anh. Người khác sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng anh thì không. Trái lại anh còn thích thú và thấy nó rất dễ thương. Với anh, cô không giống những người khác. Từ tận đáy lòng, tình cảm anh dành cho cô không chỉ đơn thuần là quan hệ chủ - tớ, mà là một cái gì đó rất khác, rất mãnh liệt và quan trọng.
_ Dưới đó, trước kia là một hồ nước.
_ Vậy còn bây giờ?_ cô tò mò
_ Ta không quan tâm.
Tomoyo không hỏi nữa. Cô không hề biết chuyện hồ nước, mặc dù cô sống bên anh đã tám năm, và đây là lần đầu tiên anh kể cho cô nghe. Dù nó chỉ là một cái hồ bình thường, nhưng khi nghe Nokoru nhắc tới nó, cô thấy anh có vẻ gì đó buồn buồn. Hình như nó đã từng là một thứ quan trọng mà bây giờ đã bị bỏ quên trong trái tim anh.
_ Ngày xưa, mọi người thường nói màu mắt của ta giống như nước vậy…
_ Phải! Trong vắt, xanh mênh mông và ẩn chứa những nỗi buồn man mác._ cô tiếp lời.
_ Em đúng là rất sâu sắc!_ Nokoru cười_ Thế em thì sao?
_ Em không yêu nước, em chỉ yêu màu mắt của Ngài thôi.
Nokoru cười lớn. Anh cảm thấy vui vì câu nói đó. Không biết là có thật hay không nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc và có gì đó dâng trào từ trong tâm hồn. Anh cảm thấy gần gũi cô hơn bất kì người con gái nào anh đã từng gặp.
_ Em đang nịnh ta đấy à?
Mái tóc dài của Tomoyo bay bay trong gió, ánh mắt sáng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Nokoru.
_ Thật đấy._ cô cười nhẹ.
Nokoru rất ngạc nhiên. Từ rất lâu rồi anh đã không nhìn thấy cô cười. Khuôn mặt cô lúc nào cũng lạnh như những tảng băng còn lời nói thì sắc bén, nhạt nhẽo. Anh luôn mong nhìn thấy cô cười và hình như mong muốn đã thành hiện thực chút ít.
_ Ta không tin đâu!_ Nokoru nói, giọng giễu cợt.
_ Tùy Ngài!
Gió vẫn thổi, tấm áo choàng của Nokoru vẫn tung bay như một con dơi hùng mạnh dang đôi cánh để che chở những thứ thật đặc biệt với nó. Anh cũng thế. Anh không muốn nhìn thấy cô ấy cứ mãi cô độc như vậy. Anh muốn đem lại niềm vui, đem lại hạnh phúc và yêu thương cho Tomoyo. Dù sao, anh cũng là người đầu tiên đã đưa bất hạnh giáng xuống cuộc đời cô, là người hủy diệt niềm tin trong lòng cô. Anh muốn chuộc lại lỗi lầm, muốn kể cho cô nghe hết sự thật. Nhưng họng anh luôn nghẹn lại mỗi khi nhìn thấy cô hiu quạnh trong căn phòng lớn, lặng lẽ thực hiện những mong muốn của anh. Anh không cần cô làm vậy! Anh chỉ muốn những vết sẹo trong cô ngừng rỉ máu mà thôi!
Cô mất trái tim cũng tại anh…
Anh chính là người đã gieo rắc tai họa cho cô…
Tâm hồn cô nhuốm đậm một màu đỏ. Màu đỏ của máu, sự thù hận và đau đớn khôn nguôi…
Chính đôi tay này…đã giết cha mẹ cô, những người mà cô kính yêu và tin tưởng nhất.
Tất cả chỉ để anh thực hiện ước muốn nhất thời của mình…
_ Em thấy màu đỏ trong đôi mắt Ngài._ Tomoyo chợt lên tiếng, kéo anh về hiện tại.
“Màu đỏ trong đôi mắt ta? Thế là sao? Rốt cuộc ý em là gì? Em…lúc nào cũng như vậy.”_ Nokoru thầm nghĩ.
_ Màu đỏ…nồng nàn nhưng lại đau thương._ Tomoyo tiếp.
Cô dừng lại một chút, nhìn vào mặt anh. Anh…chính là người quan trọng nhất của cô. Cô nói tiếp:
_ Ngài đang hối hận đúng không?
Nokoru mở to mắt. Kinh ngạc không nói nên lời. Tự nhiên cảm giác hoảng sợ khi nãy lại ùa về tâm trí anh. Anh sợ, sợ lắm! Anh sợ cái ngày đó sẽ đến. Anh không muốn mất thêm bất cứ người nào mà anh yêu thương bởi chính đôi bàn tay này nữa. Mặt anh tái mét, đôi môi mấp máy như đang nói gì đó. Tomoyo lo lắng:
_ Ngài Nokoru, Ngài ổn chứ?
Nokoru bình tĩnh lại, nở một nụ cười trấn an cô:
_ Ta không sao.
Anh bước lại gần Tomoyo, nhìn xoáy vào đôi mắt của cô. Tự nhiên anh cảm thấy đau nhói khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy. Đẹp nhưng vô cảm như những con búp bê.
_ Em…có bao giờ hối hận chưa?
_ Về cái gì?_ cô hỏi
_ Về việc phục vụ cho ta suốt đời.
Tomoyo im lặng. Sao anh lại hỏi câu này? Chưa bao giờ anh hỏi cô những câu hỏi lạ lùng như thế. Phải chăng anh đang có những tâm sự gì đó không thể nói ra?
_ Em chưa và sẽ không bao giờ hối hận.
_ Tại sao?_ anh nhíu mày khi nghe cô trả lời như vậy.
_ Ngài là ân nhân của em. Từ khi đó, em đã thề sinh mạng của em sẽ thuộc về Ngài. Dù có chết em cũng sẽ không hối hận. Em sẽ không rời xa Ngài cho đến khi Ngài rời xa em.
Nokoru không nói gì nữa và quay mặt đi. Anh không hài lòng với câu trả lời đó. Cái anh mong muốn thật sự là tâm hồn cô có thể tự do và trở nên thanh thản. Anh không cần cái gọi là trung thành, cái gọi là lời thề thốt của cô sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi ấy. Anh thì thầm với chính mình:
_ Dù không muốn, nhưng sẽ có ngày ta khiến em phải rời bỏ ta, hoặc chính ta...sẽ rời bỏ em.
Gió vẫn thổi vần vũ trên bầu trời. Ánh trăng bạc chiếu xuống, hắt một ít ánh sáng vào khuôn mặt của Nokoru. Một khuôn mặt lạnh lùng và trông tàn nhẫn hơn mọi thứ.
End chap 1
| | | | | |
| | | NYC Lovers Mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sat Jul 09, 2011 8:47 pm | |
| |
| | | Akane Misaki S_mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 10, 2011 12:29 am | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 10, 2011 10:02 am | |
| |
| | | Brielle Fan mới
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 10, 2011 10:34 am | |
| |
| | | Akane Misaki S_mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 10, 2011 12:01 pm | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 10, 2011 4:17 pm | |
| |
| | | Akane Misaki S_mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sat Jul 16, 2011 10:35 am | |
| |
| | | Akane Misaki S_mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 17, 2011 2:49 pm | |
| |
| | | Hoshina_Utau Fan mới
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Jul 17, 2011 11:16 pm | |
| |
| | | Bạch Thanh Vũ Fan cuồng nhiệt
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Mon Jul 18, 2011 8:56 am | |
| |
| | | Honma Meiko Fan trụ cột
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Mon Jul 18, 2011 9:13 am | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Mon Jul 18, 2011 12:17 pm | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Mon Aug 08, 2011 12:39 pm | |
| | | | | sau 1 thời gian lặn mất tăm, Lila đã có chap mới này. Lila đã nhờ chị Jenny post nhưng chờ hoài hổng thấy post, đành tự biên vậy ^^ mọi người thông cảm, chap này hơi khó hiểu tí ^^ ____________________
Chap 2
*Flashback*
Đêm. Bầu trời đen kịt. Bóng tối bao trùm khắp nơi làm những thứ xung quanh có hình thù rất kì dị. Phía xa xa, trên đỉnh một tòa tháp rất lớn, có một người đang đứng. Ánh trăng sáng màu bạc chiếu xuống, dù không được sáng lắm nhưng cũng đủ để biết: đó là một chàng trai. Những con dơi đen với đôi mắt sáng quắc nhìn như muốn nuốt chửng linh hồn người ta và đưa nó đến nơi tăm tối nhất của vũ trụ này. Tấm áo choàng đen của người đó bay phấp phới, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm huyền bí.
_ Hahahaha.
Giọng cười sắc lạnh, kinh dị đến rợn tóc gáy vang lên trong đêm. Nó có thể trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất với người ta khi vô tình nghe thấy. Giọng cười ác quỷ.
Hắn phất tấm áo choàng lên, rồi biến mất – nhẹ nhàng như chưa bao giờ đứng ở đây.
o0o
Hắn xuất hiện trước một tòa thành rất lớn và khang trang. Kiểu kiến trúc châu Á cầu kì cộng với mảng châu Âu hiện đại nhưng mang đậm nét huyền bí của phép thuật mà không phải ai cũng có thể tạo ra. Hắn chạm tay vào cánh cửa, nhưng lập tức lùi lại vì đã có một lực đẩy rất mạnh ngăn cản.
_ Kết giới à?_ hắn nhếch mép cười.
Nói rồi hắn đưa tay lên gần cách cửa, lẩm bẩm gì đó. Lập tức cánh cửa tan chảy và biến mất không để lại dấu vết, rồi hắn chậm rãi bước vào.
_ Chỗ nào cũng có kết giới! Thú vị thật!
Hắn nói thầm, vừa đi vừa phá hủy toàn bộ kết giới trong tòa thành một cách rất nhẹ nhàng. Bỗng nhiên có tiếng la thất thanh: “Có kẻ đột nhập!!”. Tiếng chuông báo động vang lên từng hồi giục giã. Tòa thành bừng sáng.
Những tiếng bước chân rầm rập càng tiến lại gần. Trong phút chốc, hắn đã bị bao vây bởi những vệ binh lăm lăm vũ khí trên tay chĩa vào người hắn. Tự nhiên có một luồng phép thuật rất mạnh xuất hiện. Một người đàn ông,
_ Ta là chủ thành. Bước vào được nơi này thì ngươi không hề tầm thường. Ngươi là ai?
Hắn im lặng. Đôi môi nở nụ cười nửa miệng. Nó giống như một lời thách thức với những người ở đây. Người đàn ông cau mày, phất tay áo lên và hô to:
_ Bắt lấy hắn!
Những người lính ồ ạt xông lên, tấn công hắn. Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh chết người, không một lời nói, một cử động. Ông lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn và tỏ ra kinh ngạc. Một kẻ đang ở bên bờ vực của cái chết mà có thể bình thản như hắn thì đây là lần đầu tiên ông thấy.
Cả ngàn tên lính xông vào hắn đánh túi bụi. Tuy vậy nhưng hắn không đánh trả, chỉ mỉm cười né những nhát kiếm của những tên đó. Hắn tránh né một cách nhẹ nhàng, thoải mái chứ không hề gò bó hay tỏ ra lo lắng. Hình như hắn đã quen với chiến đấu, quen với việc tránh đòn. Một hồi quan sát hắn, ông đã nhận thấy hắn là một kẻ rất khôn ngoan, cứ tránh né hiểm hóc để quân lính tự đâm, tự đánh, tự tiêu diệt lẫn nhau. Ông thoáng nghe một tên lính tự dưng hét lên:
_ Cẩn thận với tên đó! Bảo vệ đại nhân!
Ông giật mình khi thấy quân mình đã hao tổn khá nhiều nhưng hắn thì vẫn trơ trơ, thậm chí một vết thương nhỏ cũng không có. Ông lập tức tạo ra một quả cầu phép để yểm trợ cho bọn lính. Nhưng hắn đã nhanh chóng né được. Ông lập tức tiến lại gần hắn hơn, mặc cho bọn lính ngăn cản và tạo ra những quả cầu lửa đồng loạt dội về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Nhưng ông ngạc nhiên tột độ khi thấy những quả cầu lửa bị hút vào cơ thể hắn. Ông còn kinh ngạc hơn khi thấy hắn từ từ bay lên, đứng giữa không trung với cái cười đầy ngạo mạn. Đôi mắt tự dưng chuyển sang màu đỏ máu. Trông hắn bây giờ cứ như một con ác quỷ.
_ Giờ tới lượt ta nhé? Trả lại cho ông này!
Bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu lửa rất to – dường như là tổng hợp sức mạnh của những quả cầu ông đã bắn. Hắn vươn người về phía trước rồi ném nó xuống đất. Tiếng nổ vang lên rầm trời, để lại một cái hố lớn. Những gian nhà hầu hết đều bị phá hủy, cháy rụi không còn vẹn nguyên. Đâu đó trên những lùm cây, lửa vẫn còn vang lên tí tách.
Dưới chân hắn, xung quanh toàn là những xác chết của những người không may mắn bị dính đòn. Cảnh vật đa phần bị hư hại hết. Nơi đây không còn là một tòa thành yên ấm nữa. Nó trở thành một nơi hoang tàn do vụ nổ khi nãy. Mọi người đều bị thương rất nặng hoặc đã chết. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Khung cảnh tàn lụi và chết chóc bây giờ đã thay thế cho sự thơ mộng, đẹp đẽ chỉ sau hai canh giờ.
Chợt ánh mắt sắc lẻm của hắn hướng về một góc của bức tường chưa phá toàn bộ - một người đàn ông với toàn thân đầy máu đang cố sức gượng dậy. Hắn tiến về phía ông.
_ Chủ thành Kurenai Daidouji? Ông chưa chết sao?
Người đàn ông ngước lên một cách yếu ớt. Vết thương không ngừng chảy máu trên khuôn mặt nhợt nhạt. Tuy vậy, đôi mắt ông vẫn tinh anh và đầu óc vẫn còn minh mẫn. Ông cố hết sức để nói một cách rắn rỏi:
_ Phải! Ngươi…là ai?
_ Ông không cần biết!
_ Phá được nơi này, đánh trả được phép thuật của ta. Ngươi…không phải là người thường.
Hắn nhếch môi cười, nụ cười như mỉa mai khinh bỉ người ta vậy.
_ Ông sẽ biết thôi! Ta có chuyện cần hỏi đây!
_ Chuyện gì?
_ Qủa cầu đỏ. Nó ở đâu?
_ Ta không biết._ ông trả lời.
Ngay sau câu trả lời, hắn vụt đến tấn công ông. Lúc này ông không còn đủ sức để chống trả nữa. Hai bàn tay cứng như thép nguội của hắn bóp chặt cổ ông. Máu từ miệng trào ra. Ông không thở được, cũng không phản kháng được. Những vết thương lại bắt đầu hành hạ cơ thể ông. Đau đến tận xương tủy.
_ Đừng chối! Ta biết nó đang ở đâu mà._ hắn cười
Bỗng dưng hắn bóp chặt cổ ông hơn. Nụ cười nửa miệng đầy kiêu hãnh vẫn ngự trị trên môi, trên khuôn mặt vương đầy máu của những người vừa bị giết. Ông càng hộc máu ra nhiều hơn. Hai cánh tay thả lỏng như biết trước được một điều: đêm nay ông sẽ chết.
_ Nó ở trong cơ thể vợ ông, đúng không?
Lúc này thì ông Kurenai mở to mắt kinh ngạc. Làm sao hắn biết? Không ai biết chuyện đó ngoài ông. Vậy thì làm sao hắn có thể…?
_ Ta biết hết. Chỗ cất giấu của ông đặc biệt thật đấy!_ hắn nói._ Vợ ông đã tình nguyện sao?
Hắn nhìn ông. Ánh mắt sắc lạnh vẫn không thay đổi. Ông có cảm giác giống như hắn muốn nuốt chửng linh hồn ông vậy. Đôi mắt tà ác sâu thăm thẳm như thể xuyên thấu hết mọi chuyện trên thế gian này.
Thân người ông rã rời, ông cảm thấy hoa mắt, chóng mặt vì mất quá nhiều máu. Khuôn mặt xám ngoét. Tưởng chừng như không trụ được nữa thì hắn buông ông ra. Ông nằm phịch xuống, thở hắt.
_ Ta đến chỗ vợ ông vậy. Dây dưa với ông mãi cũng chẳng ích gì!_ hắn thở dài.
_ Không…được…
Nhưng trước khi ông kết thúc câu nói, hắn đã biến đi rồi, nhẹ như một cơn gió, đến rồi đi chẳng để lại dấu vết.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, ông nặng nhọc đứng dậy, gắng gượng chạy càng nhanh càng tốt về tòa nhà phía Tây – nơi mà vợ ông đang ở.
o0o
_ Á!
Tiếng người phụ nữ kêu thất thanh. Máu vương đầy gương mặt xinh đẹp. Vai trái của bà có một vết thương khá sâu. Bà nằm sóng xoài dưới chân hắn, mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy. Bà không trụ được nữa. Những vết thương trên cơ thể bà quá nhiều. Hắn đột nhiên nắm xốc bà dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt tím đang sợ hãi tột độ và cười khẩy:
_ Bà đang sợ sao? Phu nhân Sonomi Daidouji?
_ Kh…không.
Hắn nhếch mép cười, quăng bà xuống đất. Chân trái giẫm lên cơ thể đang run rẩy của bà. Nói bằng giọng nhỏ nhẹ, sắc lạnh như lưỡi hái vô hình của Thần Chết:
_ Yên tâm! Ta sẽ cho bà đi thật nhẹ nhàng!
Hắn rút ra một thanh kiếm rất dài và sắc bén. Lưỡi kiếm chợt sáng loáng trong đêm bởi có ánh trăng chiếu vào, làm người khác phải dựng tóc gáy. Cảnh tượng bây giờ trông như là Chúa tể Địa ngục đang chuẩn bị đưa thêm một sinh mạng về cõi chết. Người phụ nữ mở to mắt, kinh hoàng. Hắn giơ cao thanh kiếm lên. Rồi…
PHẬP
Lưỡi kiếm ngọt xớt đâm thẳng vào tim người phụ nữ một cách thật nhẹ nhàng, đúng như lời hắn nói. Bà chết ngay tại chỗ, khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ hoảng sợ. Hắn từ từ rút thanh kiếm ra, máu bắn khắp nơi. Thứ nước màu đỏ kinh tởm chảy ướt đẫm bộ quần áo mà bà ấy đang mặc, xuống nền gạch trắng. Hắn cười, thật đáng sợ! Như là ác quỷ. Đưa thanh kiếm còn dính máu lên miệng, hắn liếm từng chút, cứ như máu là một thứ thật thú vị đối với những kẻ sát nhân như thế này. Mùi máu tanh nồng, ngòn ngọt, mằn mặn, từng giọt, từng giọt cứ thi nhau chảy xuống lưỡi hắn.
_ Được rồi._ hắn thì thầm
Lấy tay nhấc thân người phụ nữ lên, tay kia tạo ra một phép thuật nhỏ. Hắn đưa tay vào trong cơ thể bà ấy, lấy ra một thứ ánh sáng màu đỏ chói: một quả cầu. Quả cầu ước màu đỏ. Hắn cười, nụ cười ác độc. Ngay khi cất nó vào trong áo thì phía cửa có một giọng nói gần nhu hét lên:
_ Dừng lại!
Hắn quay đầu lại, là ông Kurenai. Toàn thân ông đầy máu. Đôi mắt kinh hoàng nhìn cảnh tượng bên trong. Căn phòng hoang tàn, đổ vỡ vương đầy máu. Máu của vợ ông. Ông gần như muốn trở nên điên loạn. Vợ của ông đã chết, chết thật rồi. Tại ông! Tất cả là tại ông!
Ông nhìn hắn ta, ánh mắt hằn rõ những vệt máu, chất chứa sự căm thù, giận dữ và điên loạn đến tột cùng. Ông lao vào người đó, đánh tới tấp. Hắn né một cách nhanh nhẹn, thành thục những đòn tấn công hiểm ác của ông. Khi thấy ông đã bắt đầu thấm mệt và ngã khuỵu xuống, hắn mỉm cười:
_ Ông xong rồi, giờ đến lượt tôi!
Hắn vụt tới bẻ quặp hai cánh tay ông ta sau. Ông thét lên đau đớn. hắn lại bóp cổ ông một lần nữa.
_ Kurenai…tên của ông có nghĩa là “đỏ thẫm”.
Ông không nói được gì, vì ông biết đêm nay chắc chắn mình sẽ chết, nhưng dù có chết, ông cũng không muốn chết như thế này, không muốn chết trong đau đớn. Ông thấy hối hận vì đã không cứu được vợ mình. Ông không cam lòng mà chết. Nhưng đành bất lực.
Hắn kéo sát ông lại, thì thầm:
_ Ông muốn chết thật nhẹ nhàng. Hay ông muốn chết giống như cái tên ông, chết không toàn thây?
Ông không trả lời. Và…
ROẸT
Máu. Một dòng máu đỏ chảy xuống từ vai của hắn. Ông Kurenai đã dùng con dao giấu sẵn trong tay rạch một đường trên vai “người đó”. Ông đã nhanh tay nhỏ vài giọt máu của ông lên vết thương và lẩm bẩm cái gì đó trước khi bị hắn hất văng vào tường.
_ Ông vừa làm gì?
_ Đặt cho ngươi một lời nguyền._ ông cười mãn nguyện
_ Ta sẽ hóa giải nó, dễ thôi mà!
_ Ngươi không thể! Chỉ có ta mới giải được mà thôi, vì đó là lời nguyền chính ta đã tạo ra.
_ Vậy ta sẽ cho ông ra đi giống như vợ ông!
Hắn nói khẽ, tiến đến và giơ thanh kiếm đâm thẳng vào ngực ông. Ông “Hự” một tiếng rồi ngã ra đất, máu chảy khắp nơi, nhịp thở ông gấp gáp, nhưng vẫn cố bật ra một câu hỏi:
_ Ngươi…là…ai?
Hắn tra thanh kiếm vào bao, nhìn về phía ông lần cuối rồi nở nụ cười nửa miệng:
_ Ta là Người Kế Vị Celine.
_ Celine…không…_ ông mấp máy trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Hắn cười, đi ra khỏi tòa nhà đang dần sụp đổ. Nhưng có cái gì đó làm hắn cảm thấy bất an. Hình như là…
Một tiếng khóc…
o0o
Suốt ngày hôm ấy hắn cảm thấy rất khó chịu, cứ như bị cái gì đó ràng buộc. Cảm giác khó chịu này đến từ khi hắn nghe thấy tiếng khóc. Hắn không thể nào chịu nổi và quyết định tối nay sẽ đến tòa thành ấy một lần nữa.
Tối. Khi vừa đặt chân tới tòa thành đã sụp đổ tan nát, hắn cũng nghe thấy tiếng khóc. Tiếng khóc rấm rứt, như một lời oán trách. Giọng cứ như của trẻ con phát ra từ phía Tây – nơi hắn đã giết chủ thành.
Trong một đống đổ nát rất lớn, hắn giật mình khi thấy một cô bé đang ngồi đó bưng mặt khóc rấm rứt. Chính xác thì cũng không phải là khóc, mà nó giống những tiếng rên rỉ hơn. Mái tóc dài rối bù, khuôn mặt nhếch nhác, đôi mắt to vô hồn, bờ môi cứ mãi mấp máy. Hắn tiến lại gần cô bé hơn. Lo lắng. Không lẽ…
_ Cô bé…_ hắn gọi
Ánh mắt của cô ngước nhìn hắn và lùi lại một cách vô thức. Bây giờ hắn mới nhìn thấy kĩ: cô bé này rất đẹp. Đôi mắt màu tím sắc sảo mang vẻ hoang dại của một con thú hoang; bờ môi mọng đỏ màu máu; nước da đen nhẻm dính đầy bụi bẩn. Hắn có chút ngạc nhiên.
_ Cô bé…đừng sợ! Lại đây với ta!
Nói đến cô bé, sau khi nhìn thấy hắn – một chàng trai rất thanh tú, cô bé không còn cảm thấy sợ. Nụ cười đó, cô cảm thấy thân thương, nó hao hao giống nụ cười của cha cô, cũng ấm áp và có chút cô đơn. Một cách vô thức, cô hỏi:
_ Anh…là ai? Tại sao anh…
_ Ta đến cứu em. Đi với ta nào!
Một cách vô thức, cô bé đi đến phía hắn, hắn ôm cô vào lòng, phất tấm áo choàng lên và biến mất.
o0o
Cô bé choàng tỉnh, thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lớn được chạm khắc tinh xảo. Mọi thứ ở căn phòng này đều mang một vẻ thần bí nhưng không đáng sợ. Nhìn sơ qua cô đã biết: chủ nhân nơi này là một người danh giá và không kém phần sắc sảo.
CẠCH_ cửa mở.
Đôi mắt tím mở to khi nhìn thấy người vừa bước vào. Một chàng trai. Đôi mắt xanh như ngọc, mái tóc vàng óng như mặt trời cùng vóc người cao ráo, trông anh hoàn mỹ như một bức tượng.
Chàng trai bước vào, ngồi xuống gần giường và mỉm cười.
_ Chào em! Trông em đẹp hẳn ra đấy!
_ Cảm ơn Ngài!_ cô bé nhỏ nhẹ trả lời._ Đây...là đâu?
_ Em tên gì?
_ Tomoyo…Daidouji.
Nghe tới họ Daidouji, anh nhíu mày, nhưng tất cả chỉ là thoáng qua. Anh lập tức lấy lại khuôn mặt vui vẻ.
_ Ta là Nokoru Imonoyama – chủ nhân tòa tháp này. Em cứ gọi ta là Nokoru.
_ Vâng.
o0o
Một cô gái mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang quỳ dưới chân một chàng trai ở trong căn phòng tế lễ.
_ Từ giờ em sẽ là cận vệ của Ngài. Em xin thề sẽ luôn bên Ngài và làm tất cả những việc mà Ngài sai bảo.
Lời tuyên bố chắc nịch của Tomoyo làm Nokoru ngạc nhiên. Vì sao tự nhiên cô lại muốn thế? “Tại sao?”_ Anh hỏi.
_ Vì ngài là ân nhân của em. Sinh mạng của em đã thuộc về Ngài. Em sẽ không phá vỡ lời thề đâu.
------------------------------------
_ Theo em thì ta thế nào? - Nokoru đột ngột hỏi.
_ Ngài tốt và rất quan trọng với em.
Nokoru bật cười: "Quan trọng là quan trọng thế nào?"
_ Một ngày nào đó, Ngài sẽ hiểu. - Tomoyo mỉm cười, quay đi.
*End Flashback* ______________________
“Hãy nhớ điều này: Người Kế Vị Celine không được phép yêu. Vì khi yêu sẽ rất nguy hiểm” . .
“Lời nguyền không bao giờ bị phá bỏ. Nó sẽ theo ngươi mãi mãi.” . .
“Một ngày nào đó, chính bàn tay của ngươi…sẽ giết chết người mà ngươi yêu thương nhất…” . .
End chap 2 | | | | |
Được sửa bởi Fliedera Lila ngày Thu Jan 26, 2012 12:02 pm; sửa lần 2. |
| | | NYC Lovers Mod
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Wed Aug 10, 2011 9:32 pm | |
| |
| | | flower princess Design
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun Aug 14, 2011 1:22 pm | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Mon Aug 15, 2011 8:24 pm | |
| | | | | Lila dzề dzồi đây @ Fi+Rin: cảm ơn 2 ss đã đọc fic ^^. @ Fi: em cũng thấy vậy, nhưng ko sửa đc nữa. Ahahaha ) @ Rin: mắt của mẹ Tomoyo màu tím mà ^^ | | | | | |
| | | flower princess Design
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Thu Jan 26, 2012 11:17 am | |
| |
| | | flower princess Design
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Thu Jan 26, 2012 11:19 am | |
| |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Thu Jan 26, 2012 11:22 am | |
| | | | | Ngâm lâu qá dồi ~ cuối cùng thì cũng có chap :"> ---------------- Khuyến cáo: có cảnh "ăn cắp" ý tưởng từ MV Fiction - BEAST o0o Chap 3----------------- Nokoru, Nokoru…Ai? Là ai đang gọi tôi? Nokoru, tỉnh lại đi! Tỉnh lại…để trả giá cho tội lỗi của ngươi.Không! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!... Lời nguyền…tỉnh lại để nó lập lại một lần nữa đi! Mau…Tôi…tôi không muốn! Tôi muốn quay trở lại! Ai đó làm ơn giúp tôi đi!!! Qúa trễ rồi Nokoru à! Chính ngươi…Có rất nhiều vệt đỏ xuất hiện. Tôi quay người lại và bàng hoàng. Xung quanh tôi là những linh hồn, những linh hồn không toàn thây, mang trong mình đầy nỗi oan ức do chính tay tôi giết hại một cách tàn nhẫn trong tình trạng điên loạn. Có những người xa lạ, những người tôi kính trọng, có cả những người tôi yêu thương… "Nokoru…ta chết oan quá!"
"Hoàng tử, tại sao người lại giết thần? Tại sao vậy?"
"Hoàng tử, đền mạng cho tôi…"
"Đền mạng đi! Trả lại cuộc sống cho chúng tôi!!!"Cha mẹ. Bá tước Daiichi. Tể tướng. Các đại thần. Không! Ta không cố ý đâu! Ta…ta thật sự không muốn điều đó xảy ra mà! Cái gì vậy? Không!!! "Nokoru, con trai…“điều đó” nhất định sẽ xảy ra…" Tiếng của cha, cha đã từng nói với tôi như thế. Tôi khuỵu xuống trong cái khoảng không vô định, lạnh lẽo và tăm tối. Những vệt đỏ cứ chờn vờn trước mặt tôi. Như đùa cợt, như hận thù, như trêu chọc, và như muốn tôi phải trả giá. Đau! Đầu tôi nóng như lửa đốt. Đau cực kì! Tôi ôm đầu, mặt tái xanh, nghiến chặt răng. Hình như tôi vừa nhớ ra cái gì đó, cơn đau như xới tung đầu óc tôi, cứ như nó muốn lục lọi lại từng ngõ ngách nhỏ nhất để tìm cho bằng được những tội lỗi mà tôi đã quên đi trong vô tình. Máu. Căn phòng đổ sập. Sương khói lướt ngang bầu trời khoác lên mình bộ áo đỏ thẫm rợn gáy. Ánh đèn sáng choang. Những cái xác ngổn ngang. Tất cả đều gợi lại một chuỗi kí ức dường như chẳng liên kết với nhau, nhưng cái sắc đỏ loang lổ trong chuỗi kí ức ấy cho tôi một cảm giác đau thấu trong tim. Cảm giác mà tôi đã vô tâm quên mất. Đi đi! Đến nơi sẽ có người mà ngươi yêu thương nhất cõi đời này.Sẽ có? Tự dưng tôi thấy mình rơi vào một vòng xoáy đen. Cảm giác khó chịu ngày càng lớn dần lên và rồi đột nhiên biến mất khi tôi đứng hẳn xuống. Đây là đâu? Một khu vườn toàn màu trắng. Đẹp và bình yên lạ thường. Sương khói mờ ảo hòa vào cảnh sắc trắng xóa như mây khiến tôi cảm gi nó vừa quen vừa lạ. Tôi chợt ý thức được, phía xa xa đằng kia có bóng dáng của ai đó, một hình bóng thân quen. Tôi cố đi thật nhanh, vô thức sợ rằng nếu lỡ bất cứ một giây nào, tôi sẽ đánh mất nó mãi mãi. Mắt tôi như hoa lên. Một người con gái đang đứng trước dòng suối trong veo. Mái tóc chảy dài như làn nước. Bộ váy trắng tinh khôi làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Người con gái có đôi mắt hút hồn mang một sắc tím huyền ảo. Người mà tôi yêu thương nhất cõi đời. Tomoyo. Em nhìn tôi, mỉm cười. Ánh mắt trong veo dịu dàng. Tôi như bị ánh mắt em kéo lại. Chậm rãi bước đến phía bờ suối, tôi nhìn em, không chớp mắt. Em chìa tay ra, là những vỏ ốc xanh đỏ rất đẹp. Em cười, nụ cười giòn tan như thủy tinh vỡ. Nụ cười hiếm hoi mà tôi được thấy nơi em. Em vẫn không di chuyển, chìa bàn tay nắm đầy vỏ ốc ra trước mặt tôi. Em muốn tôi nắm lấy? Em gật đầu. Tôi chầm chậm đưa tay ra, khi gần chạm đến thì… Đột nhiên từ dưới suối xuất hiện một thanh kiếm, lưỡi kiếm sáng choang đâm thẳng vào ngực em. Tôi bàng hoàng. Một dòng máu đào chảy ra từ miệng em. Em vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó trong vắt không chút cảm xúc. Bàn tay em thả lỏng, tôi nhanh chóng chạm lấy những vỏ ốc, bất chợt chúng vỡ ra thành cát bụi. Giọt lệ chảy xuống từ khóe mi em, em tan. "Ngài không nên đến đây." Tôi nghe tiếng em dịu dàng thoảng qua trong gió. Cảnh vật bỗng chốc chẳng còn trắng nữa. Màu sương đột nhiên chuyển thành màu đỏ máu. Màu đỏ nhuốm đậm nhiều cảm xúc mâu thuẫn. Trong cái màu nồng nàn ấy, cảm giác hạnh phúc có, hận thù có, tình yêu có, tang tóc có và cả đau thương cũng có. Là màu đỏ trong đôi mắt xanh của tôi. Những vỏ ốc tượng trưng cho sự che chở khi người ta mơ.
Em sẽ luôn ở bên Ngài. Không!!! Tôi hét lên. Tim tôi như vỡ ra. Cảm giác đau đớn cứ lan rộng khắp người tôi. Đầu óc tôi không suy nghĩ gì được nữa, sự việc lúc nãy cứ ám ảnh tôi, đến nỗi dường như tôi chẳng nhớ được mình là ai, còn sống hay đã chết. Theo em thì ta thế nào?
Ngài tốt và rất quan trọng với em.
.......
Em chỉ yêu màu mắt của Ngài mà thôi… Em đã từng nói thế đấy. Quan trọng ư? Rốt cuộc, ta đối với em…là sao chứ? Và giờ, tiếng nói bí ẩn khi nãy lại thoáng qua trong tâm trí tôi thêm một lần nữa: …Nơi SẼ có người mà ngươi yêu thương nhất cõi đời này…Không! Không! KHÔNG!!! _______________________ _ Ngài Nokoru, tỉnh lại đi! Có tiếng gọi. Nokoru giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Thì ra là mơ, một giấc mơ thật khủng khiếp. Lại là giấc mơ đó, nhưng lần này là lần đầu anh suy nghĩ về nó nhiều như vậy. Dư âm của ảo ảnh vẫn còn đọng lại trong đầu anh những cảm xúc rất thật, như thể nó sẽ xảy ra. Nokoru quay sang, dần dần lấy lại bình tĩnh. Tomoyo ngồi đó, vẫn là gương mặt xinh đẹp này. Đôi mắt tím vô cảm giờ đây sao lại long lanh đầy quan tâm. Vẫn là cái giọng nhẹ như gió thoảng ấy, là hình bóng ấy, vẫn là bộ quần áo đen viền đỏ. Tomoyo ở đây, cô ấy vẫn còn bên cạnh anh, nhưng sao anh lại thấy xa cách? Có phải vì anh tưởng tượng? Hay là vì “ngày ấy” sắp tới? Cái ngày đáng sợ nhất trong cuộc đời anh._ Ngài gặp ác mộng à? Không sao chứ? _ Không. Tomoyo… Anh gọi tên cô. Tomoyo ngạc nhiên. Giọng anh có gì đó khang khác. Run rẩy, lo lắng,...cô không giải thích được. Nokoru đưa một tay đặt lên má cô, tay kia nắm nhẹ tay cô. Anh nhìn xoáy vào mắt cô, môi mấp máy. Anh muốn xác thực. Đúng rồi, cô vẫn ở bên cạnh anh, cô không chết như trong mơ, không hề ở nơi đó. Mọi lo lắng đều tan biến khi anh chạm lấy bàn tay cô. Bất chợt anh ôm lấy cô. _ Ngài Nokoru?_ đôi mắt Tomoyo mở to, ngạc nhiên tột độ, cô cố gắng đẩy nhẹ anh ra. Nhưng không, bất giác Nokoru siết chặt lấy người cô, thì thào: _ Tomoyo, hãy để ta ôm em một lúc. Giọng nói của anh nhẹ bẫng. Qua câu nói pha lẫn sự run run ấy, cô biết có gì đó không ổn. Cô không phản kháng nữa mà cũng vòng tay ôm lấy anh. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bờ vai rộng cô độc của anh, cô chợt nhận ra những đợt sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình. Cô vừa hạnh phúc, vừa bồi hồi, song cô lại cảm thấy điều đó thật nguy hiểm. Nokoru là người kế vị của tòa phép thuật Celine đầy huyền bí này, tất nhiên anh cũng có nhiều bí mật, và chắc chắn một điều: sẽ có chuyện gì đó anh không bao giờ có thể nói với cô. Tuy vậy nhưng cô không quan tâm. Từ lâu cô đã biết đối với cô, anh quan trọng đến nhường nào. Trong tim cô chỉ có độc nhất hình bóng của anh thôi. Đó là lí do vì sao cô không bao giờ hối hận. Những dòng cảm xúc trong lòng cô cứ trào dâng. Cô không hiểu được chính mình. Khi cha mẹ cô bị giết, cô đã trở thành một người vô cảm, cô đã thề rằng cô sẽ không bao giờ khóc nữa, dù trong bất cứ trường hợp nào. Nhưng giờ đây, khi ở trong vòng tay ấm áp của anh, đầu cô lại loáng thoáng cái ý nghĩ về những giọt nước mắt hạnh phúc trong những câu chuyện cổ tích thuở còn thơ ấu. Cô muốn ở bên anh mãi mãi. Dù tình cảm của anh với cô thế nào cô cũng không quan tâm. Chỉ cần được nhìn thấy anh, được ở bên cạnh anh, thì với cô, cuộc sống này mãi mãi là thiên đường. Dòng suy nghĩ của Tomoyo bị cắt ngang khi Nokoru bất ngờ đẩy cô ra. Cô ngạc nhiên. Ánh mắt anh chợt trở nên hoang dại, ẩn hiện đâu đó sự lo lắng cùng nét sợ sệt. Nokoru quay mặt đi, không muốn phải nhìn thấy ánh nhìn xuyên thấu tâm can người đối diện của Tomoyo. Cô nhích lại gần anh, khẽ đưa tay chạm vào mặt anh. Cô giật mình khi anh gạt tay cô ra, một cách gần như là thô bạo. _ Ngài Nokoru… _ Đừng chạm vào ta, Tomoyo! Ta không xứng. Tomoyo ngạc nhiên. Nokoru đang nói gì vậy? Không xứng là thế nào? Không xứng về cái gì chứ? Khuôn mặt Nokoru bây giờ tái xanh. Cô không thích anh như thế. Dạo gần đây anh hay gặp ác mộng, mà lần nào cũng là một nét mặt: lo lắng, sợ hãi và mệt mỏi. Cô liền lấy hai bàn tay trắng mịn quay mặt anh lại, khiến ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của cô. _ Ngài đừng lo lắng gì cả. Ngài không bao giờ không xứng với bất cứ thứ gì Ngài đạt được. Em sẽ luôn ở bên Ngài mà. Nokoru nheo mắt, gục đầu xuống bờ vai gầy của Tomoyo, anh siết chặt lấy hai cánh tay cô. “Em sẽ luôn ở bên Ngài.” Câu nói của cô như lưỡi dao đâm vào tim anh đau buốt. Trong giấc mơ, cô cũng đã nói như vậy đấy! Rốt cuộc thì sao? Biến mất và để lại anh một mình trong cõi mộng. “Ngày ấy” sắp đến, và cô sẽ biến mất – theo lời nguyền năm xưa. Nhưng anh không muốn chuyện đó xảy ra. Phải có cái gì đó để thay đổi chứ? Hay là… Nokoru buông Tomoyo ra, đứng phắt dậy trong sự ngạc nhiên của cô. Trông anh rất bình tĩnh, cứ như chuyện ban nãy chưa bao giờ xảy ra vậy. Cô chưa bao giờ hiểu nổi: rốt cuộc anh là người như thế nào? _ Ngài không sao chứ? – Tomoyo hỏi. Nokoru quay đầu lại sau khi chỉnh tề lại trang phục, mỉm cười: “Em yên tâm, ta đã trở về là ta rồi!” Anh đưa Tomoyo về phòng. Trước khi đi, anh dặn cô: _ Ta có việc phải làm. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em TUYỆT ĐỐI không được xuống dưới phòng tế. Rõ chưa? _ Vâng. Nhưng Ngài… _ Chỉ cần em nghe lời ta, ta sẽ không sao! – Nokoru trấn an Tomoyo rồi quay đi, để lại cô trong nỗi lo lắng khôn cùng. o0o Phòng Tế lễNokoru đứng trước hồ nước Thánh, chắp tay lại. Lúc đó, trong tâm trí anh chợt nhớ ra quả cầu đỏ năm xưa – quả cầu ước mà anh đã đoạt được. Nói là quả cầu ước chứ thực ra nó chỉ đưa ra những thứ có thể giúp đỡ những việc thực sự quan trọng để người ta đạt được điều ước mà thôi. Có lẽ nó sẽ giúp được anh. Bất giác anh đưa tay sờ lên vết sẹo sau cổ - vết thương mà năm xưa ông ta – cha của Tomoyo – đã để lại lời nguyền. Lời nguyền mà bao nhiêu năm nay anh đã rất cố gắng song không tài nào hóa giải được. Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc. Ít nhất…là cũng xoay chuyển được chứ. Anh nhúng tay vào hồ nước, vẽ xuống đất một vòng tròn phép thuật. Rồi anh bắt đầu đọc thần chú. Mặt đất đột nhiên rung mạnh, vòng tròn phép từ từ bay lên không trung, rồi nó đột ngột vỡ ra, chói sáng cả căn phòng tế. Một quả cầu thủy tinh đỏ rực xuất hiện, từ từ đáp xuống tay Nokoru. Ánh sáng biến mất, mọi vật trong căn phòng đều trở về trạng thái ban đầu. _ Đây rồi! Hi vọng là mình đúng. Nói rồi Nokoru đặt quả cầu lên bàn, anh nói lớn: _ Hãy cho tôi biết cách hóa giải lời nguyền. Qủa cầu mờ đi, dần hiện lên hình ảnh một ngôi nhà. Nokoru lấy làm ngạc nhiên. Có tiếng khàn khàn phát ra từ quả cầu: “Nhà của Phù thủy Thời gian.” _ Tôi thực sự phải đến đấy sao? o0o Nokoru xuất hiện trước ngôi nhà đó. Anh đảo mắt vòng quanh căn nhà này: một nơi tươi đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn. Một người phụ nữ bước ra. Mái tóc đen dài, đôi mắt đỏ lờ đờ trong bộ kimono màu đen điểm hình bươm bướm trắng khiến người phụ nữ cũng huyền bí như nơi này. Sau là hai bé gái rất dễ thương. _ Lâu quá không gặp, Yuuko. – Nokoru cúi đầu. Yuuko nhìn anh, mỉm cười ẩn ý: _ Tôi đang đợi cậu đây. End chap 3_______________________________________ Lì xì cho Mil ~ Năm mới vuôi vẻ | | | | | |
| | | Fliedera Lila Fan thân thiện
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Thu Jan 26, 2012 11:29 am | |
| |
| | | 6927Empire Fan tài năng
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Fri Feb 24, 2012 12:52 am | |
| |
| | | Tử Nguyệt Fan cổ thụ
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Wed May 09, 2012 9:44 am | |
| | | | | Oa~là fan bự của cặp này mà h mới vào com fic,thật có lỗi quá T^T thích Nok+Tom trong fic này,thường mình ko thích OOC nhưng đây là ngoại lệ fic rất kịch tính,văn phong cứng cáp,thể hiện bạn là cây bút có kinh nghiệm,trình bày rất sáng sủa,dễ đọc,hehe,mong chờ chap sau quá,ko biết Nok kun sẽ trả giá thế nào đây,hahaha Muốn Lila hành hạ Nok kun nhiều vào vì tội dám làm vậy với Tom-chan kakaka,mình thật ác độc~~ | | | | | |
| | | Suzume Shizu~
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Sun May 13, 2012 2:22 pm | |
| |
| | | Lerwlet L2.
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ Tue May 15, 2012 2:04 pm | |
| |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: [Shortfic] Đỏ | |
| |
| | | |
Trang 1 trong tổng số 2 trang | Chuyển đến trang : 1, 2 | | * Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.-Nếu chèn smilies có vấnđề thì bấm A/a trên phải khung viết bài
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
|
|