Sakura ! Một cậu con trai đang gọi khe khẽ ,,, màu hồng anh đào tràn ngập như những con bướm phất phơ ...
Cô gái bước đi theo tiếng gọi ấy ... đến một người ngồi dưới gốc anh đào , nụ cười rất hiền , cô đặt tay vào bàn tay ấm áp của người ấy và nước mắt khẽ rơi ... Anh chàng ôm nhẹ cô vào lòng và khẽ thầm thì vài câu nói nhỏ ... bờ vai này ấm áp quá ... vòng tay này chỉ dành cho riêng cô ...
Thân thể thả lỏng và hoà vào với nhau một cách tuyệt đối ...một lưỡi dao thật sắc đâm xuyên qua anh chàng ... màu đỏ nhuộm đầy màu xanh ... tiếng la thất thanh ... Mảnh vụn thứ hai : mộng
Syaoran!!!!!!!!! Sakura mở mắt ra ngay lập tức , quá sợ hãi với viễn cảnh mình vừa nhìn thấy ... cô tự nhìn mình trong gương và khẽ thở ra ... những việc cô đang làm chỉ là cố cưỡng lại số phận của mình ... chống lại tất cả những gì phải đối diện ...
Sống trong sự dằn vặt , cô nhó syaoran ! cô muốn sà ngay vào lòng syaoran và không cần lo nghĩ gì ... bình yên tuyệt đối ! nhưng bây giờ chỉ cần đứng gần anh thì cô sợ con người cô sẽ tìm mọi cách để giết syaoran ...
Và tự nhủ ràng không được lại gần nhau ... ở cạnh nhau nhưng vẫn không thể chạm vào được nhau ... cô muốn syaoran sống , thật vui vẻ và hạnh phúc chứ không chết , chết bới chính tay cô ...
Đôi mắt cô không còn niềm vui ... nỗi đau quá lớn với tâm hồn bé nhỏ của cô , và cô gục đầu trên đầu gối ... một giọt...
"em sắp không chịu nổi nữa rồi ....."
Sakura vẫn còn sống ... sống yếu ớt nhưng vẫn sống ... nhưng nếu syaoran không chết sakura sẽ chết ! hai con người này không thể hoà hợp , dù thế nào cũng không ...
- Sakura! syaoran thất thanh đập vào cánh cửa , anh muốn gặp sakura , muốn hơn tất cả những gì trên thế giới , anh muốn gắp sakura ... chợt cánh cửa mở ra ... syaoran lao đi điên dại , cố tìm ra căn phòng có sự hiện diện của người anh yêu .
Anh chạy như thế dừng lại thì sakura sẽ không còn ở đó nữa ... và anh dừng lại ở một cánh cửa ...
Sakura co rúm lại cô biết là syaoran đang ở ngoài ... cô la lên :
- Anh mau đi đi !
Syaoran nhắm mắt rồi không kiềm chế nữa .. anh bật tung cánh cửa , hai ánh mắt chạm vào nhau với bao yêu thương , bao cảm xúc .
- Sakura... syaoran nói thật nhỏ anh tiến lại gần và ôm Sakura thật chặt , cái ôm siết khiến sakura cảm thấy ấm áp lạ thường , một cảm giác vui vẻ và hạnh phúc .
- anh thật sự nhớ em ! Syaoran buông sakura ra ...
"giết , giết đi! "
- Anh mau đi đi ! đi đi ! em ... em... sakura run run , cô không còn điều khiển được mình nữa , con dao găm thủ sẵn . Syaoran lắc đầu đôi mắt hổ phách kiên quyết và cô biết không thể lung lay được con người này . Và cô khóc , sakura rút dao găm thật nhanh và đâm tới tấp vào syaoran nhưng anh tránh được ...
- Anh chạy đi! anh phải sống ! ...
Cô vẫn tiếp tục đâm syaoran , chợt con dao xuyên qua syaoran ngọt sớt ... từng nhịp máu chảy là cõi lòng cô tan nát ... nhưng bù lại thân thể cô chợt khoẻ mạnh hơn tới từng tế bào như nỗi đau mà syaoran là hân hoan trong sakura ...
"phải , giết đi!"
Sakura nhìn máu từng giọt trên lưỡi dao găm cô đưa lên vô thức và đam vào ... chính mình . Máu của cô tuôn ra thật nhanh . Syaoran chạy lại quăng dao ra xa ... anh ôm cô và nhìn vết thương đang rỉ máu :
- Sakura ! em có sao không ?
- Syaoran ... em không sao.. anh...chạy đi... em...
Sakura bật ho , syaoran ôm cô chặt hơn ... và chợt cánh cửa mở ra ....
gạch....
Bóng người xuất hiện sau cánh cửa , thân hình Sakura mệt rã rời . Đôi mắt chợt nặng trĩu , kí ức vương vãi trong tâm trí trước khi đôi mắt khép lại ... Tóc tím và một bài hát du dương.
Giật mình trên chiếc giường nhỏ bé , hạnh phúc ở đâu? tại sao những gì tàn nhẫn nhất luôn đổ ập lên số phận của Sakura . Xung quanh không muốn tiếng động gì ngoài tiếng khóc của cô , cô muốn có những gì đơn giản và bình thường nhất mà một con người phải có ... Nhưng ước mơ đó dường như xa vời quá ....
Tủi thân . Tự trách mình , đau khổ ... tất cả kết tinh thành giọt nước mắt của cô .... long lanh ....rơi....
- Sakura ! cậu không sao chứ ?
Tiếng nói cất lên sau lưng cô ... Sakura vẫn không buồn mở mắt ra ... ước gì cô không phải giải thích cho tất cả vì sao mình khóc , cô ước mình không run lên khi Syaoran ôm mình ... thật sự muốn từ bỏ tât cả .
- Tớ không sao...
Giọng cô nghẹn ngào có cái gì trong cổ họng khiến cô khó cất tiếng nói . Tomoyo ngồi xuống cạnh Sakura và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng . Cử chỉ của Tomoyo thật dịu dàng nhưng vẫn không đủ làm Sakura dừng lại ....
- Tớ thấy anh ấy chảy máu , tớ thấy...chính tay tớ...tớ muốn xem nó như mộng....tớ muốn...lại gần hỏi anh ấy ...có sao không.... nhưng tớ không thể làm điều đó....tớ sẽ làm anh ấy đau....tớ.... sợ .....tớ ..... Sy....a...n
Những từ sau cùng rất nhỏ , rất nhỏ khiến Tomoyo không thể nghe được giọng Sakura ..... Một kết thúc ... là Sakura phải giết Syaoran lúc ấy tất cả sẽ chấm dứt nhưng nếu giết người mình yêu mến thì làm sao có thể .....
Một giây yên lặng .....
----------
Những bóng đen .... những sự xuất hiện....
Một người đàn bà thân hình nhanh nhẹn đang xuất hiện trước cửa phòng Syaoran ...
Bão .... - Syaoran !
Tiếng kêu làm Syaoran sững sờ ... anh mở tròn đôi mắt hổ phách, cố gắng tìm hiểu lí do gì người phụ nữ này lại đến đây, đó là người anh không muốn gặp lúc này .... người mà anh ghét nhất và cũng là người mà anh kính trọng nhất . Yelan....
- Tại sao mẹ lại ở đây ?
Syaoran nhìn sang nơi khác cố gắng không nhìn Yelan anh không đủ tự tin nhìn bà khi mình đang ở trong tình trạng như thế này.
- Ta đến không phải vì con .....
Yelan cương quyết , bà quay ra sau và đi khỏi phòng anh . Syaoran thở dài và ngồi gục trên giường , những ý nghĩ hiện ra trong đầu và anh cảm thấy ....
Mẹ không định ....
----------------
Gạch ....
Sakura .... hãy theo ta ....
Quên đi.... nhớ lại đi.....
Ngươi đã làm gì ..... nhớ đi.....
Máu.... Syaoran........
Phải rồi........ làm gì ......... Quên .......
Quên ........ không!!!!!! không..........
Quên đi.........hãy quên.............
Có phải người muốn giết người đó không .......... mau quên đi...........
Sự thật đổi thay.........không còn như xưa nữa............ Quên đi........
Người đó không còn yêu người nữa rồi............
Phải.....quên ........ quên ........ quên........
Nước mắt ..... hạnh phúc vỡ tan rồi........quên .........phải......quên .... quên tất cả
- Sakura ........ không!!!!!!! hãy dừng lại đi! mẹ con xin mẹ ! cô ấy ... mẹ!!! Thân hình Sakura rũ ra sàn , quá mệt mỏi quá tuyệt vọng ....
- Sakura! nhìn anh đi!
Syaoran cố lay Sakura nhưng cô chìm vào giấc ngủ say không thể nghe được anh nữa .... Những hàng mi của cô còn đọng những giọt nước mắt .... long lanh....
- Mẹ đã làm gì ! đã làm gì?
Syaoran la lên , anh không thể chịu được khi Sakura như thế ! anh sợ cô sẽ chết anh không muốn mất đi cô.... người mà anh yêu nhất trần đời này ......
- Ta đã làm việc phải làm , con sẽ hiểu khi cô ta tỉnh dậy.... Nói đoạn bà biến mất khỏi tầm mắt của Syaoran ...
Biết gì?
Syaoran nhìn Sakura và ôm cô vào lòng .... không chỉ đơn giản như thế ... Syaoran ôm Sakura chặt hơn nữa ... hơi thở cô yếu dần nhưng không chết .... Syaoran hôn nhẹ lên Sakura ....
- Có chuyện gì vậy? em đừng chết ... anh xin em......
-----------------------
..........Quên.... quên....... sự thật quá phũ phàng .....
Tìm vui qua những gì mờ mịt...... không có hạnh phúc.... Chỉ có muôn vàn....
............ đau khổ.......
Có nơi nào đó.... hai người chạm tay vào nhau........ hoa...... máu..........
............giọt.....rơi..........
Muôn vàn câu hỏi......... Tại sao?.............. .............
.................Tại sao?.......... Post 2 chap thăm dò trước đã